hôm nay đầu tuần mà mình thấy mệt lả, rất lâu rồi mình mới chìm vào giấc ngủ như vậy. nhưng lại bị thức giấc lúc nửa đêm... mà những lúc thức dậy thế này, mình thường cảm thấy rất cô đơn và như có một nỗi buồn vô hình không lý giải được. như là lay hoay tìm kiếm một điều gì đó... rồi mình quyết định ngồi vào bàn và vẽ.
đây là bức tranh mình vẽ lúc nãy, về một ngọn núi với một vầng trăng và rất nhiều ngôi sao xung quanh. nói đúng hơn, đây là tất cả tâm tư của mình.
mình thường thức dậy và ngắm bầu trời sao qua ô cửa sổ vào buổi sáng sớm, khi vầng trăng vẫn còn neo đậu ở rất cao trên bầu trời. mình nhìn thấy đó, nhưng không bao giờ chạm tới được. mặc dù vậy, mình vẫn luôn muốn đứng từ rất xa để ngắm nhìn một vẻ đẹp vĩnh cửu. mặc dù ở trong đêm tối, khuất sau rất nhiều thứ, và cũng rất là ngốc dại. nhưng mình tin, ở đâu đó cũng sẽ có một người đứng ngắm bầu trời như mình. và mình cũng chính là tất cả bầu trời với họ.
hôm nay có chị hỏi mình, mình bảo mình không phải 26, mình đã 27 rồi, sắp 28 rồi. chị bảo mình yêu đi, quen nhau 2 hay 3 năm rồi cưới, rồi sanh em bé, đừng sanh quá muộn.
và việc đầu tiên mình muốn hỏi có ai đang coi mình là tất cả bầu trời không 😆
không, mình hỏi đùa thôi. mình vẫn biết có ai đó yêu thương mình, nhưng ấy là chưa hiểu tính cách ẩn sau vẻ ngoài năng lượng, vui vẻ rạng rỡ kia. ẩn thật sâu sau tất cả là những điều ngược lại. và chẳng ai ở lại đến cùng. vậy nên, với mình điều quan trọng nhất là: ai sẽ cùng mình đi đến cuối? ai trả lời được câu hỏi này, mình sẽ yêu hết cả cuộc đời. còn nếu không có ai trả lời ...mình tin sẽ có người muốn trả lời câu hỏi ấy của mình... đúng không?
0 Comentarios