những đàn sếu bay qua
sương mù và khói toả
matxcơva lại đã thu rồi!
ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
tôi có thể yêu ai?
"tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
anh từng ở đây, từng là người thân nhất...
tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt
tôi không biết nói cùng anh đến hết
nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!
cái ngõ nhỏ con đã tràn ngập màu đêm
những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
"tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng..."
- thơ mùa lá rụng - bằng việt dịch
0 Comentarios