thuở nhỏ, môn ngữ văn là tiết học tôi chăm chú lắng nghe và làm bài tập đầy đủ với nhiều sự hào hứng nhất. mỗi tuần có 4 tiết trên tổng số 26 tiết, tôi thường cảm thấy ít ỏi và luôn mong muốn được học nhiều giờ hơn. nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy ngôn từ thật đẹp. ngược lại, tôi thấy ngôn từ thật vô vị, nhiều từ cảm xúc tượng hình: lạc lõng, trống rỗng, cô độc, lạc loài, vô định, thăng hoa, toả sáng,... tôi chẳng hiểu hết được.
thế rồi khi lớn lên, tôi mới thấy ngôn ngữ hoá ra lại kỳ diệu đến lạ thường. như việc tôi có thể im lặng và một mình ghì nén nỗi đớn hèn tủi nhục, như việc tôi có thể lang thang cả một buổi đêm chẳng để làm gì, như việc tôi có thể nở nụ cười nhưng nước mắt trong đêm cứ thế tuông rơi, như việc tôi có thể giả vờ quên đi bất cứ điều gì trong cuộc sống,... phải! tôi giả vờ rất giỏi.
ở phố, người ta giỏi giả vờ bộc lộ và che giấu đi cảm xúc thật của chính mình. người ta cũng không tranh nhau ai là người cười nhiều nhất hay người hay khóc. người ta chỉ đánh giá cao người nào mạnh mẽ nhất, rồi thấy thương cái người yếu đuối nhất như là sự bù đắp. người ta quên mất rằng ai cũng cần trao một cái ôm, một lời sẻ chia, những yêu thương thật lòng ...để neo lại hơi ấm. tháng 12 đến rồi! mùa cuối năm se sắt đến gần. xin gần nhau hơn.
ảnh: một buổi chiều chạy lên chạy xuống để demo cho dịch vụ livestream phim trường ảo tại công ty. cám ơn vì sự nhiệt tình của cả hai.
saigon 12.12.2022 | goccuaquyen
0 Comentarios