những ngày ẩn náu sau những im lặng, bạn bè cũ ở facebook vẫn thường nhắn tin thăm hỏi rồi cũng hẹn hò gặp mặt. mình vô cùng cám ơn tình cảm của các bạn dành cho mình nhưng thật sự mình nhát lắm. chẳng phải các bạn cứ thấy mình chụp ảnh toàn che mặt đấy sao.
ngày còn nhỏ, mình ít nói. mình vẫn còn nhớ hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đứng núp đằng sau bức tường len lén nhìn những người bà con đến thăm. có chào hỏi thì chỉ vòng tay cúi đầu rồi lại lẻn mất. có lần người mợ ruột đến thăm đã tế nhị hỏi mẹ mình rằng: "con bé bị câm hả chị?". hồi cấp ba, mình chỉ có vài người bạn rất thân và còn lại thì bị bạn bè trong lớp không ưa khá nhiều. rồi thuở mới đi làm, mình vẫn luôn được xếp vào danh sách những con người ít hòa đồng.
mình không tự đặt câu hỏi tại sao lại như thế, mình thấy an toàn trong sự im lặng của chính bản thân mình. sự im lặng đó đã nuôi nấng mình rất lâu. là như vậy!
-
trong công việc cho phép mình được im lặng, nhưng cuộc sống thì không. sự im lặng rời xa và một vài chuyện không bao giờ rõ ràng được.
giờ đây, có những chiều nhìn mặt trời dần xuống, mình ngồi nhìn lại những điều và nhận ra nhiều thứ. để có một Quyên như bạn vẫn thấy, mình đã nỗ lực rất nhiều.
nhưng đến cuối cùng, điều mình đã lựa chọn vẫn là im lặng.
0 Comentarios