nói về sự tha thứ, rất nhiều người trong chúng ta vẫn chưa bao giờ làm được. không phải là tha thứ cho người khác, mà là tha thứ cho chính mình. chúng ta thật sự rất ít trung thực với cảm xúc của bản thân. trong lòng tổn thương thì bên ngoài lại thể hiện sự giận dữ. trong lòng yêu thương nhung nhớ thì bên ngoài tỏ ra xa cách lạnh lùng.
quyên chỉ muốn nhắc nhở tất cả chúng ta rằng: có thể nghĩ ít lại và cảm nhận nhiều hơn được không. chúng ta chẳng thể quan tâm đến một ai khác mà lại bỏ quên cảm xúc của chính mình.
ngày hôm qua khi ở nhà, len vào không gian là những thanh âm chua chát của cuộc đời. cuộc cãi vả về chủ đề món này mặn món này nhạt. và sau đó là tiếng hất đổ cả mâm cơm. tôi tưởng rằng nếu một trong hai người nói thêm một tiếng nữa, chắc sẽ có người bỏ nhà đi. và thật, người đàn ông đã bỏ đi, còn lại người phụ nữ ở lại lụi cụi dọn dẹp đống chén vỡ nát.
người phụ nữ ấy cũng chạc tuổi tôi, thuê phòng trọ ở đây được gần nửa năm. ở chung là một chàng trai nhỏ hơn một tuổi, mọi chi phí lo toan trong tháng vỏn vẹn từ nguồn lương công nhân 5 triệu đồng của chị gái ấy. tôi không rõ cuộc sống của họ, cũng không đưa ra lời nhận xét, điều duy nhất tôi thắc mắc là chưa bao giờ thấy người phụ nữ ấy khóc sau mỗi lần cãi vả, mà chỉ là lặng lẽ gom nhặt những vụn vỡ.
.
.
.
và sau ngần ấy thời gian, ngay tối hôm qua, chị bé đã dọn đồ đi. chàng trai trở về và tìm kiếm. trước những cảnh tượng ấy, tôi chỉ lắc đầu. tôi trở lại saigon, đoạn đường nối dài khiến tôi băn khoăn những giai đoạn trong cuộc đời mình. có những lúc tôi cũng băn khoăn giữa quyết định sẽ đi hay ở lại. là phụ nữ, chẳng khó hiểu khi người ta muôn đời gắn ngay cái mác là yếu đuối.
ừ thì, nước mắt không xấu. hãy cứ khóc, nếu điều đó giúp chúng ta thoải mái hơn! chẳng phải việc thể hiện cảm xúc nguyên bản là cách để đi qua những tổn thương dễ dàng hơn sao...
cám ơn ai đó đã chụp cho tôi tấm ảnh này.
một tấm ảnh đời thường cho một câu chuyện đời thường!
saigon 18.08.2022 | goccuaquyen
0 Comentarios