THÀNH THỊ

 


tối hôm nay, tụi mình ngồi trên tầng thượng lộng gió nhìn về phía thành phố rộng lớn. cả hai thinh lặng chẳng nói gì, cũng không chắc lòng này đã thấu hiểu người kia đang nghĩ gì. rời đi là lúc đêm đã muộn, hai đứa đang lay hoay, đang chông chênh chẳng có lấy một mộng ước cao xa gì. 

nhìn xuống dòng đường rất vội, mình lấy cuốn sổ nhỏ và vẽ nguệch ngoạc vài đường những gì đang hiện lên trước mắt. rồi cả hai nốc hết chai StrongBow còn dang dở. mình thấy chợt xa chợt gần.

mình đang ngồi ở công ty, trước khi hoàn thành hết các công việc trong tuần, bỗng muốn viết gì đó cho những ngày có nhiều thứ cảm xúc hỗn độn.

chiều nay, dẫu trời có đổ bóng đêm xa vời, mình cũng sẽ trở về nhà nằm ấm áp và nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm bên cạnh mẹ. thật ra, đã rất nhiều năm rồi, mình đã không nằm cạnh mẹ như thế, đã không còn nói luyên thuyên đủ điều trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ như thế.

mình thấy nhớ nhà. mỗi năm bữa cơm lại vơi đi vài cái bát vài đôi đũa. năm lớp 10 anh hai học trường chuyên nên đã không ở cùng gia đình từ rất sớm. rồi anh lên saigon đô thị học, mình năm 17 tuổi cũng nối gót theo anh hai lên saigon bắt đầu cho một giấc mộng dài. rồi tiếp đến cho ngày hôm nay, đứa em út cũng thế. saigon đã là nơi nương nấu của những đứa con của mẹ, giờ đây mẹ chỉ còn một mình ở nhà...

saigon 05.03.2022 | goccuaquyen | tử du


0 Comentarios