Quyên sẽ kể bạn nghe về chuyện này,
Năm 20 tuổi, mình luôn tự thắc mắc tại sao mình lại không cao, tại sao mình mập thế, tại sao da mình lại ngăm và những ngón tay mình không thon dài. Thế là mình lên chế độ ăn kiêng hà khắc, tập gym và thức dậy rất sớm để chạy bộ.
Cũng ổn thôi, cho đến mùa hè năm 22 tuổi mình bị ám ảnh bởi việc giảm cân. Mình hay trốn trong nhà vệ sinh móc họng ói sau bữa cơm, mình ám ảnh những con số calo quá mức, mình ám ảnh con số tăng lên khi bước lên cân.
Và rồi, mình biết cơ thể đang suy nhược... Mình bắt đầu quay lại chế độ ăn bình thường, giữ cơ thể thoải mái và luyện tập nhẹ nhàng hơn. Và từ khi ấy, mình có kinh nguyệt đều đặn.
Mình nhận ra mình yêu nụ cười và làn da được thừa hưởng từ Ba. Ba mình năm nay đã ngoài 50, đôi bàn tay Ba to và thô, gương mặt Ba in hằng nhiều sương gió, làn da Ba đã hiện rõ những vết đồi mồi... Mỗi lần trở về nhà, mình ghé về góc nhỏ của khu thị trấn thăm Ba. Nơi đó mình đã từng ngồi ngoài hiên nhà, một mình, bó gối nghe tiếng chim én hót vang trời đêm, đợi Ba về. Mình không sợ, chưa từng sợ bóng đêm hay sự vắng lặng nơi đó ...bởi nơi đó là nơi Ba mình ở.
Và có một điều, có lần một cậu bạn bảo rằng thích nhất nụ cười của Quyên nhìn duyên quá. Dĩ nhiên, mình chẳng tin cho đến khi nghe điều đó lặp lại từ những con người khác nhau. Mình dần nhận ra ...tại sao lại quá chú tâm vào những điều mình cho là chưa hoàn hảo mà để quên mất những nét riêng đặc biệt của mình.
Bạn biết không, mỗi chúng ta là những cá thể khác nhau. Vì khác nhau nên sẽ có những nét riêng, và điều ấy tạo nên sự khác biệt và đặc biệt của mỗi người. Hãy tự tin và yêu bản thân, đừng cố biến mình thành những phiên bản khác nhau của bất kỳ ai khác. Vì chúng ta là duy nhất, là gắn với cái tên của chúng ta, là chính con người đó, là không phải ai khác.
Saigon 16.12.2021 | Goccuaquyen | Tử Du.
0 Comentarios