tôi nhận ra ý nghĩa của 'một mình' theo một cách rất khác so với năm tôi 18 tuổi hay là những khái niệm chỉ cách đây một hai năm thôi.
nếu khoảng thời gian trước, một mình - nghĩa là: chẳng bao giờ một mình. chỉ cần tôi và người đó luôn nghĩ về nhau thì khoảng cách đôi ba bốn tiếng chạy xe trong lòng thành phố có đáng là bao.
năm tôi 23 tuổi, tôi nghĩ một mình là có thật. là khi người đó không đến đón tôi đi lòng vòng thành phố chiều nay, là khi người đó phải trở về vì đồng hồ đã chỉ giờ phải trở về, là khi tôi phải đi cùng với grab đến điểm A - điểm B - điểm C nào đó.
rồi khi, trải qua những vỡ tan, tôi chỉ nghĩ tôi sẽ một mình khi mà tôi thật sự muốn thế. một mình tìm đường, tự biết lúc nào phải qua đường, lúc nào được quẹo phải, khúc nào nên xi-nhan,... và vô số những bình thường khi đi xe khác (mà với tôi là một điều gì đấy rất đáng sợ).
Sáng nay
tôi thức dậy sớm sau giấc ngủ đủ 8 tiếng, tôi thấy một bình minh rất đẹp. tôi luôn biết ơn nắng, mưa và những rung động tủn mủn của đất trời dành tặng an lành khẽ khàn như thế. nhớ những ngày mới dọn đến đây, tôi dường như ngày nào cũng cố thức dậy sớm để đón bình minh sớm qua ô cửa sổ này. cứ thế tôi ngồi ngẩn ngơ rồi nhoẻn miệng cười vô tư lự bên một giai điệu bài hát, đôi khi thì nổi hứng ghi chụp khoảnh khắc vội vàng.
Tôi sẽ ổn khi một mình, và khi không còn một mình nữa, có phải chúng ta sẽ bất ổn thêm lần nữa trước khi kịp nhận ra cần có ai đó bên đời.
Saigon 01.11.2021 | Goccuaquyen | Tử Du.
0 Comentarios