Chắc là Đông vẫn thế, chỉ có lòng đã quen đi với cái lạnh. Biết ngày mai vẫn đến, chỉ là cố gượng xoa đi những nhọc nhằn tâm trí...
Gần 10 giờ tối, cô thong dong bước trên con đường đã vắng người hơn trở về chính khu trọ của mình. Mà sao thấy lòng chợt hân hoan...
Bao lâu rồi cô không bất chợt gặp được những nỗi niềm như thế. Ai cũng có những trăn trở, nhưng liệu có ai chịu mở lòng ra để người khác góp những sẻ chia...
Nhưng rồi cũng có khi những niềm sẻ chia sau tận cùng của bao dung, thương nhớ, cảm thông người ta lại đi phủ nhận với chính mình, với người...
Gần 5 giờ sáng thức dậy mà, lòng kiêu hãnh muốn rời bỏ đi những thói quen cũ kỹ. Và cô sẽ từ bỏ những điều không còn quan trọng trong cuộc sống này nữa. Dẫu biết, cứ mỗi câu viết ra cô lại trăn trở với thật nhiều suy tư muốn một người hiểu, một người cảm thông. Nhưng lòng nhẫn nại và bao dung ấy liệu có như là thời gian mãi vô hạn. Mà không phải, cô sai rồi - thời gian hữu hạn, lòng người cũng hữu hạn. Thế nên mỗi câu không dừng lại ở chấm hết mà là ba chấm hư vô thật vô tình...
Rồi cô sẽ lại đi, tiếp tục rong ruỗi.
Không muốn bằng an một lúc nào đó quay đầu nhìn lại
thấy vẫn một người đang dõi theo mình,
chỉ nguyện rặng sẽ gặp người ở ngọn đích xa xôi.
Xin ta giữ mãi tấm lòng thuỷ chung,
xin người giữ mãi phút giây mặn nồng ái ân.
Có những đêm trở về Quyên ngó những nụ cúc thạch thảo màu tím biếc để nhắc nhở mình tình yêu nào phải đâu tất cả, hoa tươi rồi sẽ tàn - nhưng ta có thể nương nhờ lúc thở than, như cái cách hoa bừng lên nở rộ rồi cũng đâu giữ mãi cái khoảnh khắc đẹp nhất ấy. Và vì không giữ mãi nên trở thành điều quý giá nhất...
Never let me go,...
Thuduc 12.12.2019
/goccuaquyen
Quyên
0 Comentarios