Có những con mưa đêm khiến mình tỉnh dậy mà thấy lòng buồn bã. Không phải cái buồn tinh khôi ngày mới được tưới tắm hay là nỗi buồn mộng mơ mỗi khi mưa nặng hạt trút xuống thành phố này, đó là những cái buồn thực tế hơn: buồn vì không ô dù nào che được hết những bụi mưa trắng xoá có thể làm ướt mình, buồn vì quần áo sẽ ẩm ướt trong một ngày ẩm ương. Và mình biết những cơn mưa nhứ thế, có rất nhiều người bị lạnh.
Trên con đường Võ Văn Ngân có một hành lang nhỏ, mỗi khi đi qua đấy mình luôn thấy bóng dáng của một người đàn ông nằm vật ra trước hiên, lấy tấm bìa cát-tông lớn lót làm chiếu rồi co ro ngủ mặc cho ngoài này, có ai đi qua hay có ai ngoái nhìn. Mình không rõ vì sao gần hai tháng nay, bắt đầu đi làm trên đoạn đường này, qua ô cửa kính xe buýt mình luôn bị trăn trở bởi bóng dáng của những người như vậy.
Có mấy lúc ngẩn ngơ nói cám ơn ba mẹ, chỉ mình biết - trời biết - đất biết và bóng đêm biết. Mình thầm cám ơn ba mẹ cho mình hình hài và cuộc sống mài dũa mình đến ngày hôm nay để mình được sống là một người bình thường. Cám ơn vì mình đang may mắn hơn rất nhiều người, được trọn vẹn sai lầm khi còn trẻ và được sống điên dại vì tình yêu...
Đó là những buổi sáng trên ô cửa xe buýt ngắm nhìn cuộc sống thu nhỏ lại ở ngoài kia. Mình thấy những điều buồn bã nhất và cả những điều vui nhất. Mình đã đi nhiều hơn, tiếp xúc được nhiều người hơn. Mình bắt gặp được tính cách của nhiều con người. Nhưng với mình, dẫu thế nào mình vẫn sẽ cố gắng đặt sự cảm thông vào đấy mà nghĩ đơn giản, để mình bớt buồn bớt trăn trở hơn. Đơn giản là con người chúng ta ai cũng sẽ có những ngày vui và ngày buồn, mình cũng vậy. Những ngày buồn mình sẽ không thể cư xử như những ngày vui được...
Sáng nay giật mình dậy vì cơn mưa kéo dài từ đêm qua, hai chị em co ro trong cái mền. Nghĩ bé em lười đắp nên quay qua lấy đắp thêm cho bé một cái mền nữa. Mình thức dậy ngồi nghe mưa, giờ này có ai đó ôm mình vào lòng, mình sẽ tự do ngủ tiếp trong giấc...
Chúc cho những ai đang một mình sẽ không thấy lạnh vì trời mưa nhen! Đắp thêm chăn giữ mình cho thật ấm, mặc thêm nhiều lớp áo nữa.
Thuduc 11.11.2019
/goccuaquyen
Quyen.
Trên con đường Võ Văn Ngân có một hành lang nhỏ, mỗi khi đi qua đấy mình luôn thấy bóng dáng của một người đàn ông nằm vật ra trước hiên, lấy tấm bìa cát-tông lớn lót làm chiếu rồi co ro ngủ mặc cho ngoài này, có ai đi qua hay có ai ngoái nhìn. Mình không rõ vì sao gần hai tháng nay, bắt đầu đi làm trên đoạn đường này, qua ô cửa kính xe buýt mình luôn bị trăn trở bởi bóng dáng của những người như vậy.
Có mấy lúc ngẩn ngơ nói cám ơn ba mẹ, chỉ mình biết - trời biết - đất biết và bóng đêm biết. Mình thầm cám ơn ba mẹ cho mình hình hài và cuộc sống mài dũa mình đến ngày hôm nay để mình được sống là một người bình thường. Cám ơn vì mình đang may mắn hơn rất nhiều người, được trọn vẹn sai lầm khi còn trẻ và được sống điên dại vì tình yêu...
Đó là những buổi sáng trên ô cửa xe buýt ngắm nhìn cuộc sống thu nhỏ lại ở ngoài kia. Mình thấy những điều buồn bã nhất và cả những điều vui nhất. Mình đã đi nhiều hơn, tiếp xúc được nhiều người hơn. Mình bắt gặp được tính cách của nhiều con người. Nhưng với mình, dẫu thế nào mình vẫn sẽ cố gắng đặt sự cảm thông vào đấy mà nghĩ đơn giản, để mình bớt buồn bớt trăn trở hơn. Đơn giản là con người chúng ta ai cũng sẽ có những ngày vui và ngày buồn, mình cũng vậy. Những ngày buồn mình sẽ không thể cư xử như những ngày vui được...
Sáng nay giật mình dậy vì cơn mưa kéo dài từ đêm qua, hai chị em co ro trong cái mền. Nghĩ bé em lười đắp nên quay qua lấy đắp thêm cho bé một cái mền nữa. Mình thức dậy ngồi nghe mưa, giờ này có ai đó ôm mình vào lòng, mình sẽ tự do ngủ tiếp trong giấc...
Chúc cho những ai đang một mình sẽ không thấy lạnh vì trời mưa nhen! Đắp thêm chăn giữ mình cho thật ấm, mặc thêm nhiều lớp áo nữa.
Thuduc 11.11.2019
/goccuaquyen
Quyen.
0 Comentarios