Có bao lần vui thì cũng sẽ có bấy nhiêu nỗi buồn song hành. Sáng nay, khi cơn mưa không ngừng ngớt trút xuống thành phố thì có một cô gái lầm lũi trong cơn mưa. Cô nhận ra, đôi khi có tiền cũng chẳng làm được gì cả. Một chiếc grab chẳng hề dễ tìm...
Trên tay cầm cuốn sổ đủ chắn che gương mặt đang nhăn nheo vì lạnh, vì đã gần đến giờ làm. Lạ thật, những lần như thế, cô chẳng có ai để liên lạc. Lúc ấy, như một cách vô duyên nhất, cô buồn một điều như có ai đó vừa bị bỏ lại phía sau.
Trong cuộc sống ấy, có những thứ bất ngờ đến, thay vì oán trách hay "tại vì" thì có lẽ ta nên nói rằng: ngày mai sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa. Cô biết mình làm được!
Chiều tan làm, cô nhẹ bước trên con đường cũ. Chẳng biết từ lúc nào cô chẳng muốn đứng nơi đó đợi 103. Nhẹ nhàng bước đi, những bước chân thoăn thoắt đưa cô đến trạm dừng số 8. Sẽ thật vui nếu cô không cần phải đi nhờ xe ai hay đứng rất lâu để đợi một chuyến xe.
Và bạn biết không, trong tình yêu cô cũng vậy. Đã hơn một lần cô muốn buông bỏ thứ tình cảm đã nguyện một đời gắn bó để chấm dứt mọi sự cô đơn. Nhưng rồi, khi đối diện với con người đó, sao lòng cô thương quá, dằn vặt quá.
Một cậu con trai tuổi 22, một cô bé tuổi 22, trong tay họ có gì? Chẳng có gì ngoài sự cảm thông. Và khi ấy, cô thấy mình không thể đợi đến nhiều năm sau, không chấp nhận cứ lặng lẽ ở bên một người chỉ có lòng thương hại dành cho cô. Mà đã bao giờ, cô đặt ngược lại mình?
Với những ai yêu nhau ở tuổi đôi mươi, xin tỉnh táo và giữ sự chân thành. Và một đêm, khi ngồi đọc lại những dòng đã viết cho người, cô bật khóc thấy mình ích kỷ. Và một đêm, khi đã cạn đi những giọt nước mắt, người bảo: Anh muốn em đợi anh, cùng anh vượt qua những năm tháng khó khăn nhất của tuổi trẻ...
Cô chỉ cần biết như thế, cô sẽ đợi!
Saigon 11.11.2019
/goccuaquyen
Quyên.
Trên tay cầm cuốn sổ đủ chắn che gương mặt đang nhăn nheo vì lạnh, vì đã gần đến giờ làm. Lạ thật, những lần như thế, cô chẳng có ai để liên lạc. Lúc ấy, như một cách vô duyên nhất, cô buồn một điều như có ai đó vừa bị bỏ lại phía sau.
Trong cuộc sống ấy, có những thứ bất ngờ đến, thay vì oán trách hay "tại vì" thì có lẽ ta nên nói rằng: ngày mai sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa. Cô biết mình làm được!
Chiều tan làm, cô nhẹ bước trên con đường cũ. Chẳng biết từ lúc nào cô chẳng muốn đứng nơi đó đợi 103. Nhẹ nhàng bước đi, những bước chân thoăn thoắt đưa cô đến trạm dừng số 8. Sẽ thật vui nếu cô không cần phải đi nhờ xe ai hay đứng rất lâu để đợi một chuyến xe.
Và bạn biết không, trong tình yêu cô cũng vậy. Đã hơn một lần cô muốn buông bỏ thứ tình cảm đã nguyện một đời gắn bó để chấm dứt mọi sự cô đơn. Nhưng rồi, khi đối diện với con người đó, sao lòng cô thương quá, dằn vặt quá.
Một cậu con trai tuổi 22, một cô bé tuổi 22, trong tay họ có gì? Chẳng có gì ngoài sự cảm thông. Và khi ấy, cô thấy mình không thể đợi đến nhiều năm sau, không chấp nhận cứ lặng lẽ ở bên một người chỉ có lòng thương hại dành cho cô. Mà đã bao giờ, cô đặt ngược lại mình?
Với những ai yêu nhau ở tuổi đôi mươi, xin tỉnh táo và giữ sự chân thành. Và một đêm, khi ngồi đọc lại những dòng đã viết cho người, cô bật khóc thấy mình ích kỷ. Và một đêm, khi đã cạn đi những giọt nước mắt, người bảo: Anh muốn em đợi anh, cùng anh vượt qua những năm tháng khó khăn nhất của tuổi trẻ...
Cô chỉ cần biết như thế, cô sẽ đợi!
Saigon 11.11.2019
/goccuaquyen
Quyên.
0 Comentarios