Chiều nay trời lại đổ cơn mưa tất tả như bao ngày. Gần 5 giờ chiều
cả khu trọ chốt cửa đóng mình trong yên ắng.
Phía sau khung cửa ấy
có lẽ là hạnh phúc của những cô cậu hồn nhiên bên căn bếp với bữa
cơm gia đình. Là hạnh phúc của anh chàng lao vào giấc ngủ say sau giờ tăng ca ngày. Nhưng cũng có những nhọc nhằng của bóng dáng người đàn bà tay cẩm cái xẻng đi cạo rác trong các lỗ cống cho đỡ ngập. Mấy tiếng lỉnh kỉnh leng keng làm nhớ má ở nhà, nếu giờ này mưa thì má cũng sẽ đội nón đi ra dãy trọ xem xét tình hình ngập nước thế nào, và bé út thì quấn mình trong chăn mặc kệ bà chị hay ai có đóng cửa sổ hay lấy đồ vô hay không cho đến khi có tiếng quát nạt "Chút, lấy đồ dô kìa nằm đó!!!"
Rồi mấy tiếng lỉnh kỉnh leng keng của cái xẻng dần tan theo tiếng mưa mới bật tỉnh ra khỏi câu chuyện đã cũ khi ở nhà. Ở đây mọi thứ đang chỉ có tiếng mưa đóng khung mọi thứ như trong những bức tranh ảnh động kèm theo điệu mưa sầu mềm ruột gan.
Mưa chiều đậu trắng xóa trên mái tôn cũ, cứ lụp bụp hoài chẳng
nghỉ. Nghiệt thay ở trong khu trọ im ắng thế này mà lại cúp điện bất thình lình
thế. Mấy dạo này trời lúc mưa lúc nắng, con người cứ dễ ngã bệnh ra là
thế. Đêm thì nằm ho sặc sụa mãi vẫn không sao nhắm mắt ngủ được.
***
Phía sau khung cửa ấy là hạnh phúc giản đơn, là giấc ngủ mê say, là tôi lao vào góc làm việc. Nhưng phía sau cánh cửa không phải là tất cả...
Saigon 25.06.2019
Quyên.
0 Comentarios