HOÀNG HÔN ĐÀ LẠT

Tôi của một trưa ngồi nghe nắng ven đồi
Cây thông đã già và đứng đó
Nhìn từng mây trôi, nhìn từng đời lá cỏ
Nhìn mỗi mùa qua, rồi lặng lẽ riêng mình

Phía cuối dốc là ngày sắp tắt xuống hoàng hôn
Đâu đây vọng lại lời âm u kể chuyện
Cuộc rong chơi đời lưng chừng mỏi chuyến
Chân buông sau một khúc khan trầm

Cây thông già, cây thông lặng câm
Trên từng tóc lá có một mùa gác lại
Đời xanh cũ vào lời xa mãi
Tiếng hát nào lơi trong một phút mặc mình

Sau những khát khao cất lại trước bình minh
Bên sườn dốc tôi ngồi nhìn vực cũ
Một rong chơi, một khát khao cư ngụ
Thả xuống lưng chừng lãng đãng sợi tóc đen

- Trích thơ Nguyễn Tường Phong.


Dalat 17.03.19
/goccuaquyen

0 Comentarios