VỠ TAN

Hôm nay là một ngày quá đỗi nặng nhọc với em. Em lanh quanh những con đường trong làng Daihoc, em thấy chúng mình ngày đó thật gần. Em còn nhớ rằng em và anh đã từng yêu nhau rất nhiều, đã từng trông đợi những thứ sáu để gặp nhau. Thế sao, cuộc sống lại bài mòn tất cả như bây giờ. Chúng ta đã khác xưa nhiều, anh khác và em cũng đã khác.

Đã lâu rồi, em không khóc. Cũng đã lâu rồi, em không khóc vì người con trai em yêu. Em chợt nhớ những mảnh thủy tinh đổ vỡ trong đêm giao thừa. Em đã cố nhặt chúng dẫu chúng có sắt nhọn sơ ý cứa vào tay em thì cũng không hề đau đớn. Em đã nhặt không sót một hạt kim tuyến trên nền nhà, chỉ vì em muốn gom góp tất cả tình cảm để anh nhận món quà một cách trọn vẹn nhất. Em đặt tất cả những mảnh vỡ vào một cái lọ và cất giữ suốt những ngày tháng đó. Một năm sau em mới đủ tự tin để đưa nó cho anh giữ. Chúng mình đã từng yêu nhau âm thầm, đã từng vun vén và nghĩ đến nhau thật nhiều. Tuổi trẻ của em, mối tình đầu của em. Nhưng rồi, mọi thứ cũng nhanh chóng qua đi khi mọi thứ phủ bụi mờ thời gian. Em không còn thương anh, anh cũng từ lâu chẳng còn quan tâm đến em. Những lần cố kéo nhau lại gần cũng vô tác dụng khi trái tim chẳng thể nào chạm đến trái tim. Anh cũng cảm nhận được điều đó đúng không?

Tối hôm qua, em đã vừa đi vừa khóc suốt quãng đường từ khi bước xuống văn phòng đến khi về đến trọ. Em chỉ biết òa lên khóc mà không thể giải thích vì sao lại thế. 


Thuduc 10.03.2019
/goccuaquyen
Quyên.

1 Comentarios

  1. mạnh mẽ lên nha bạn tôi <3
    " Em không còn thương anh, anh cũng từ lâu chẳng còn quan tâm đến em."
    có chút buồn, à ko rất buồn. chắc có 1 phần đồng cảm.

    Trả lờiXóa