Vũng Tàu 26 tháng 11 năm 2016,
Dear N,
Cuộc sống bộn bề, thời gian vội vã trôi đi, những con người cứ thế lướt qua nhau. Mình cũng tự cho mình cái quyền lao đi theo và trượt dài suốt những năm tháng Đại học. Ngơ ngẩn nhìn người đi đường, nhìn dòng xe lướt qua nhau, tao chợt nhớ về mày. Hơn một năm trôi qua rồi nhỉ, muốn tin cũng thế mà không tin thì mọi thứ cũng đã thế. Ở những ngã ba đường, ai cũng có quyền chọn lựa đi tiếp hay rẻ lối. Nhưng dù là gì thì những kỉ niệm về m t đều góp nhặt, cất giữ hết
“Mình có một ngôi nhà khép cửa
Chưa bao giờ mình mời ai tới đó
Nơi ấy không mặt nạ
Không lời ngọt nhạt lạ xa.
Chỉ mình thôi với ngọn gió cuối cùng.”
Tao còn nhớ chứ. Đó là lần t và m như 2 con thiêu thân cứ thế mà lao đi mò mẫm trong bóng tối với hi vọng tìm thấy cái thẻ ktx và ví tiền của m vừa đánh rơi khi ra chợ Đêm. Và chúng ta đã tìm được đấy thôi. Đó là lần ngồi trên xe bus hàng tiếng đồng hồvà không có gì làm rồi bắt đầu luyên thuyên cho nhau về câu chuyện của mình. Đó là những buổi tối mà thấy nick đứa nào sáng đèn xanh là than vãn rồi kéo nhau xuống A7 ăn trái cây. Đó là lần t ngồi ngoài phòng tự học chỉ để đợi m đi học về rồi cứ thế khóc thôi. Đó là lần đầu tiên trước mặt t chỉ có m, t chả quan tâm xung quanh có ai đang nhìn t đang như thế nào, và t chỉ biết khóc chứ không nói được lời nào. Cả 2 cùng im lặng.
Con người chúng ta chẳng có ai là hoàn hảo cả, và t cũng là 1 đứa còn rất nhiều những điểm khuyết sót, m là đứa cùng t vượt qua những lúc t tưởng mình như bị quật ngã không thể đứng dậy nổi. Sự tôn trọng, sự cảm thông, chia sẻ là những gì mà t luôn cảm nhận được từ m. Và t cám ơn m vì điều đó...
Một ngày mưa Sài Gòn, cả hai rong ruỗi trên chiếc xe máy (của m) t chợt thấy bình yên quá, và lúc đó t chẳng hề nghĩ rằng đó là lần cuối t và m được đi cùng nhau đi như thế. Lê lết dưới hành lang B1 ăn mà ai đi qua đi lại cũng nhìn như 2 sinh vật lạ vậy. B1, một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng nơi đó lại để trong t một xúc cảm vô cùng mãnh liệt.
Góc ban công tầng thứ 11, m và t đã đứng đó và cả 2 đã cay cay những giọt nước mắt khi nghe về dự định gần xa của nhau, những nuối tiếc le lói những hi vọng và cả nỗi sợ hãi. Và sau đó chúng ta cùng im lặng rất lâu, sự im lặng của lời nói câu từ để nội tâm được trỗi dậy. Đứng ở một ban công tầng cao lộng gió, ngắm nhìn bầu trời bao la cùng thành phố sáng rực bên dưới, ánh đèn của những tòa nhà cao tầng, ánh đèn đường, ánh đèn của xe cộ qua lại, t rất thích nhìn ngắm thành phố về đêm như thế.
Vậy mà mọi thứ nhanh quá, buổi trưa hôm đó có phải là lần cuối sẽ được ngồi trò chuyện cùng nhau không m? Câu trả lời sẽ là không nhé. M sẽ tiếp tục với con đường mà m đã chọn, ở một vùng đất mới, m sẽ ổn thôi mà. Hãy mạnh mẽ lên nha. Và t cũng thế, t từng nói sẽ có lúc ta lựa chọn thay đổi, nó chưa hẳn đến từ những suy nghĩ kĩ càng của bản thân nhưng nếu không như vậy ta chẳng thể biết được rốt cuộc con đường trước cổng nhà sẽ dẫn ta đi đến điều gì mới mẻ ở ngoài kia.
Thời gian chẳng chờ đợi ai điều gì, hãy luôn luôn nổ lực hết mình để vài năm nữa chúng ta gặp lại nhau, dù không còn được đứng ở ban công ấy nhưng sẽ nói với nhau về cuộc sống của mình hiện tại với những niềm tự hào chứ chẳng phải là sự lo sợ như bây giờ. Và sẽ còn nhiều dịp cùng nhau đi uống hồng trà, ăn khoai lang và sẽ nói với nhau về những câu chuyện vui chứ không phải là câu chuyện buồn như thế. Lần đầu tiên chúng ta dành cho nhau một cái ôm, nó không quá chặt nhưng đủ để t biết lúc đó chúng ta đã xúc động như thế nào.
“Đi lại con đường cũ với một tư cách mới” đây là câu nói cuối cùng mà t nói với m trước khi chúng ta rời quán đi về, tuy không còn chung đường về nữa nhưng mà t biết trên đường về cả hai ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình.
Thuduc 04.12.2019
/goccuaquyen
Quyên
0 Comentarios