Lúc thành phố đã lên đèn, chuyến xe buýt 53 cuối cùng có lẽ đã qua đây từ lúc nãy rồi. May mắn gần văn phòng có vài quán cà phê cho mình ghé vô nếu không thì chắc mình sẽ đi lang thang và ghé vô đâu đó bất kỳ.
Từ đây có một cái đèn đỏ. Bình thường mình đi và dừng đèn đỏ, rồi cứ thế trên đoạn đường có biết bao cái đèn đỏ như thế để dừng - trong tâm thế của một kẻ đi. Chỉ khi nào ta ngồi đấy, từ trên cao nhìn ngắm dòng người đến đó dừng lại rồi họ đi tiếp. Lớp người khác lại đi đến đó dừng đèn đỏ, rồi đi tiếp. Chỉ có mình trong cương vị một người ngồi ngay đèn đỏ là đợi những lớp người khác tiếp tới. Cám giác ấy lạ lùng làm sao.
Từ đây nhìn thấy hai làn đường đỏ và trắng - điều mà mình chỉ có thể nhận ra được khi đứng từ trên cao. Thật sự khi đi trên đường hoà vào dòng người chỉ thấy lẫn lộn những màu sắc đỏ vàng trắng lung linh.
0 Comentarios