Hôm nay là một ngày đặc biệt khi chừng ấy thời gian ở Thủ Đức đây là lần đầu tiên tôi đón cơn mưa lớn đến thế, cô đơn đến thế.
Những chiếc xe máy chạy qua còn mình vẫn mắc kẹt dưới mái hiên này. Con đường có lẽ gần mà sao trong hoàn cảnh này lại xa đến thế. Cơn mưa chiều nay khiến tôi thấy cô đơn nhiều hơn là vui thích được ngắm mưa như những lần ngồi trong phòng qua cánh cửa nhỏ.
Có lẽ vì những câu chuyện trong cơn mưa tại ngã ba nối công viên Nhân Văn với chợ và trường KHTN đã khiến tôi chùn lại. Nười đàn bà dáng người gầy còm dắt chiếc xe đạp lộc cộc chất đầy những vỏ chai hiện lên trong bụi mưa trắng xóa từ công viên Nhân Văn về phía này. Một người đàn bà lấy tấm bạc phủ những bó rau trên bục đợi cho bữa bán chiều, mưa lớn như vầy chắc hôm nay chẳng mấy người mua cho chị, có lẽ bữa cơm hôm nay của gia đình họ sẽ không đủ đầy ngày hôm nay.
Có lẽ vậy. Tôi vẫn nhìn vào dòng nước chảy xiết từ trong hẻm đổ ra mà nghĩ mông lung... về cuộc đời mình, về nhiều thứ.
Vungtau 01.09.18
[Quyen]
0 Comentarios