Vũng Tàu luôn là cái xứ mà khi nhắc về mình cảm nhận được sự thân thương rõ rệt. Đó là nơi có gia đình tôi đang sống, là nơi tôi lớn lên, và là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi ở một tuồi thơ đầy nắng và gió. Vũng Tàu, mình không có nhiều dịp để đi xuống nơi gắn liền với tận cùng ranh giới của nó, đó là đường bờ biển Vũng Tàu. Nhưng thật may mắn, tôi cũng có riêng cho mình vài kỷ niệm thân thương.
Nơi ở thứ hai của mình khi rời xa gia đình đó chính là ký túc xá. Ký túc xá, mình không còn nhớ rõ nó có hình như thế nào trong ký ức của mình nhưng nơi đó có Nhi. Mình vẫn hay kể về Nhi như một thứ tình bạn thời sinh viên đẹp đẽ. Những kỷ niệm về ký túc xá khu A, khu B và Nhi là một hình tròn vừa vặn, nếu xê dịch đi một chút là đã thừa. Điều mà tôi nhớ nhất chính là ban công tầng 11 dãy B1, nơi đó là một chỗ lý tưởng để nhìn về ánh đèn thành phố đầy màu sắc, và... mơ ước. Những hoài bão được bộc bạch trong nước mắt kể cho nhau nghe. Khoảng thời gian ấy, Nhi chuẩn bị mọi thứ cho chuyển đi du học sang Pháp. Nơi xa xăm đó, mình thật sự mong nó luôn gặp được những điều tốt lành, luôn bình an. Cám ơn Nhi về tình bạn năm đó, sẽ sống mãi trong ký ức của Quyên.
Nơi thứ 3 mình ở là căn trọ, mình ở cùng với một người bạn trong khoa. Căn trọ đó mình rất thích vì nó mát hơn căn trọ hiện tại mình đang ở. Điều thứ hai mà mình thích đó chính là căn gác trọ. Vào những đêm không ngủ hay những hôm trời sáng thức dậy sớm, mình thường ngồi trầm ngâm trên đó nghĩ ngợi lung tung. Có một lần, mình đi ăn một mình, nhưng đĩa cơm hôm đó mình thấy nghẹn cổ họng dù cơm không đến nỗi tệ. Mình đã nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời, rốt cuộc sống chỉ đề và chén cơm lên miệng và ăn sao. Ôi, đã có lúc là mình đã như một cụ lão như thế. Tối đó mình đang ngồi trên căn gác và bắt đầu chiêm nghiệm về cuộc đời (haha) thì hắn nhắn qua một tin là "Bạn dọn ra chỗ mới sao rồi, có buồn không?"
-Không.
-Ôi quê quá.
-Sao quê?
-...
Mình còn nhớ đoạn tin đó như thế, sau đó hình như là mình kể cho hắn nghe về chuyện sáng sớm nay mình nhận được một tin nhắn từ đứa bạn thân trong khoa "ba t mat roi". Có lẽ đó là lý do mà cả ngày hôm đó mình cứ buồn buồn trong người. Rồi những lần ngồi trên căn gác mở tấm thiệp noel ra đọc và cười tủm tỉm một mình. Hay là những lần ngồi dưới ánh đèn bàn trên căn gác cắt giấy màu làm đồ handmade tặng hắn. Mà cũng rất may mắn, có lẽ vì hắn mà mình đã biết tập tành cắt giấy màu, tập tành nấu món này món kia. Mà dù sao thì theo định nghĩa của mình, đó là đôi bàn tay suốt đời không gom nỗi chút dịu dàng. Và có lẽ đáng nhớ nhất là buổi sáng sớm hôm đó, trời bất chợt đổ cơn mưa làm mình thức giấc. Hôm đó, đứa bạn chung phòng đã đi xuống Đồng Nai chơi với bạn chơi, phòng chỉ còn có mỗi một mình mình. Bạn cảm thấy buồn nhất khi nào? Với mình đó là khi thức dậy, đó không phải là buồn ngủ, mà là một nỗi buồn không rõ ràng. Mình đã luôn như thế, đến bây giờ mình rất sợ cảm giác thức dậy vào buổi chiều muộn và thức dậy khi trời chưa sáng. Sáng đó mưa đánh thức mình dậy, mình cứ thế ôm mặt khóc.
Câu chuyện cũng không có gì khó hiểu, mình biết mình khóc vì điều gì. Vì cô đơn, vì mình không biết có nên tiếp tục bước vào mối quan hệ với hắn, vì mặc cảm bản thận? Dẫu sao đó cũng là những cảm xúc nên có, những bước đi đầu tiên dễ làm người ta gục ngã là vậy.
Thế rồi cũng phải nói lời chia tay với căn trọ đáng yêu đó. Mình dọn tới một căn trọ mới là căn trọ hiện tại vào hồi đầu tháng 7 năm ngoái. Tính ra thì mình cũng ở đây được hơn nửa năm, chính xác là 8 tháng.
TĐ 10.03.18
[Quyên]
0 Comentarios