HỒ TAM GIÁC


Hồ Tam Giác ở làng Đại học.

Tối trước anh bảo sáng mai anh sẽ xuống làng đại học đi dạo với bạn. Anh dậy sớm luộc trứng gà và đem ít muối tiêu tự nghiên. Bù lại, bạn ngủ một giấc đến 7h, 7h30 bạn mới đi bộ thong thả ra ngoài công viên nhân văn gặp anh. Bạn luôn miệng bảo bạn bị thiếu ngủ không dậy sớm được, anh thì cứ càu nhàu bạn suốt đường đi cái đồ lười, lề mề. Anh bảo mai mốt hẹn 7h thì sẽ nói lùi lại 6h30, bạn bảo anh hẹn 6h30 thì bạn sẽ trừ hao đi 7h. Bạn nói thế thôi chứ bạn cũng biết lỗi lắm. 

Nhớ lần nào bạn cũng đi trễ như vậy. Hồi lâu, tối anh đi trực bạn có trổ tài của đôi bàn tay chỉ có mỗi một ngón có hoa tay làm shushi cho anh. Dĩ nhiên là cũng ra sản phẩm cuối cùng, cũng ăn vào bụng được thôi. Nhưng mà nó xấu hoắc, cái thì to đùng, cái thì bé xíu. Mà bạn làm rất nhiều, anh ăn không hết. Bạn lúc đó còn ngại ngùng nên không ăn thế là một mình anh phải nuốt hết hộp shushi. Lần đó bạn cũng xấu hổ vì bạn chẳng có khéo tay gì cả. Nhưng anh cũng vui vẻ đón nhận nó khiến mình cũng vui vui. Và tự an ủi bản thân quan trọng là tấm lòng mình đối xử với nhau thôi.

Buổi hẹn đầu, bạn và anh ngồi ở ghế đá nhìn ra hồ tam giác dưới cái nắng gay gắt một ngày cuối năm. Lúc đó mọi người cũng về quê hết, chỉ còn lại vài người trong làng ở lại vì bận công việc. Còn bạn và anh ở lại thêm ngày nữa để gặp nhau. Lần đó, bạn gặp anh và nói rất là nhiều, bữa anh nhắc lại câu chuyện cũ đó "hôm đó nói gì quá trời, từ chuyện ở nhà ngày nhỏ ra sao đến chuyện bây giờ". Thật ra bạn cũng chẳng nhớ bạn đã từng nói những gì với anh ngày hôm đó. Ngày hôm đó là một ngày nắng ấm rất đẹp, bạn chưa từng mở miệng kêu than ui nắng đáng ghét hay những câu đại loại vậy. Còn bây giờ thì mọi lúc mọi nơi có nắng câu nói đó bạn lải nhải miết anh cũng thành quen luôn. 

Lần bạn và anh ra hồ tam giác ngắm hoàng hôn. Bạn thấy xe cô đậu hũ chạy ngang qua tiện miệng gọi luôn "Cô ơi còn đậu hũ không cho con hai lyyy". Anh quay qua thấy cái gì cũng ăn, không mập mới lạ. Lần đó, anh và mình không có duyên ăn đậu hũ nên cả hai ly đó đều bị dở như bị thiu không ăn được. Nói gì thì nói bạn cũng đã ăn gần hết nửa ly. Nhắc về chuyện mập. Bữa sáng bạn ra gặp anh, anh bảo sao nay nhìn mập vậy. Thôi rồi tâm trạng của bạn ngày hôm đó vì câu nói này quyết định trở nên tồi tệ luôn. 

Hôm nay, bạn đi ăn một mình. Bạn về phòng thì bé em bạn share cái bài hát "Bởi vì nhớ anh nên mới cô đơn". Thế là bạn ngồi đây gõ những dòng này. Bạn nhớ lúc trước hỏi anh
-Biết sao người ta gọi nó là hồ tam giác không?
-Vì nó hình tam giác.
-Ừm.
(Trong đầu thì thấy câu hỏi mình hơi dở hơi !! )

Thủ Đức 11.08.17
[Quyên]



0 Comentarios