Hôm nay là thứ năm. Lay hoay mãi cũng về phòng. Cái cảm giác đi giữa con hẻm nhỏ mà tất cả các phòng đều đóng cửa im ỉm thật lạ. Chẳng biết là mọi thứ đang nín thở để chia sẻ hay đang hững hờ để mặc mình muốn ra sao thì ra nữa. Về phòng, ngồi sắp xếp mọi thứ gọn gàng lại trên căn gác nhỏ, buồn muốn khóc. Có những câu chuyện đằng sau những món quà mà không phải lúc nào người nhận quà cũng biết...
Mình thích tự tay gói quà. Đây là lần đầu mình chia sẻ điều này, vì trước giờ mình không làm đồ handmade bao giờ cả. Bạn biết không, hạnh phúc với mình kỳ thực đơn giản lắm. Là khi mình hết lòng với những người mình yêu thương. Và thật sự, món quà là gì không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng chúng ta dành cho nhau. Không bao giờ vơi cạn.
Nhớ cái tháng nhận được vài đồng tiền lương đầu tiên, mình đã [hào phóng] trích gần một nửa tiền mua cho anh Hai một cái chiếu trúc với chăn gối nữa, cả cái bao gối mình cũng tự tay lựa. Nhưng mà mình buồn lắm, vì mỗi lần qua bên phòng anh Hai chơi, chưa bao giờ thấy anh nằm cái gối ấy. Mình hỏi sao anh không nằm cái em mua, anh kêu nó cao quá, nằm mỏi đầu. Nhưng mình trẻ con lắm, dọn nhà cho anh, mình dọn luôn cái gối cũ của anh vào ngăn tủ, chỉ để lại cái của mình mua thôi. Lần khác qua, lại thấy anh lôi trong tủ ra cái gối cũ nằm, mình đã đem vứt nó vào sọt rác luôn. (P/s: Vì nó cũng cũ, anh dùng từ cái hồi cấp 3 đến giờ... nên không bị bắt đền.)
Làm như vậy để làm gì mình không biết nữa. Để thấy là tình cảm của mình được trân trọng sao? Có lẽ là như vậy đó. Nếu như một ngày nào, những bực nhọc thất vọng chen vào câu chuyện của mình với những người mình yêu thương. Nếu có muốn làm gì đó nhẫn tâm với những món quà mình tặng - là những món đồ mà bạn đã từng trân quý. Thì đừng để cho mình biết nha!
TĐ 05.01.17
[Quyen]
Mình thích tự tay gói quà. Đây là lần đầu mình chia sẻ điều này, vì trước giờ mình không làm đồ handmade bao giờ cả. Bạn biết không, hạnh phúc với mình kỳ thực đơn giản lắm. Là khi mình hết lòng với những người mình yêu thương. Và thật sự, món quà là gì không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng chúng ta dành cho nhau. Không bao giờ vơi cạn.
Nhớ cái tháng nhận được vài đồng tiền lương đầu tiên, mình đã [hào phóng] trích gần một nửa tiền mua cho anh Hai một cái chiếu trúc với chăn gối nữa, cả cái bao gối mình cũng tự tay lựa. Nhưng mà mình buồn lắm, vì mỗi lần qua bên phòng anh Hai chơi, chưa bao giờ thấy anh nằm cái gối ấy. Mình hỏi sao anh không nằm cái em mua, anh kêu nó cao quá, nằm mỏi đầu. Nhưng mình trẻ con lắm, dọn nhà cho anh, mình dọn luôn cái gối cũ của anh vào ngăn tủ, chỉ để lại cái của mình mua thôi. Lần khác qua, lại thấy anh lôi trong tủ ra cái gối cũ nằm, mình đã đem vứt nó vào sọt rác luôn. (P/s: Vì nó cũng cũ, anh dùng từ cái hồi cấp 3 đến giờ... nên không bị bắt đền.)
Làm như vậy để làm gì mình không biết nữa. Để thấy là tình cảm của mình được trân trọng sao? Có lẽ là như vậy đó. Nếu như một ngày nào, những bực nhọc thất vọng chen vào câu chuyện của mình với những người mình yêu thương. Nếu có muốn làm gì đó nhẫn tâm với những món quà mình tặng - là những món đồ mà bạn đã từng trân quý. Thì đừng để cho mình biết nha!
TĐ 05.01.17
[Quyen]
0 Comentarios