Sài gòn là cái xứ khó ưa. Mưa thì mưa cho dữ thần mà nắng thì cũng nắng cháy da chín thịt không chừa ai. Tự dưng thấy nhớ quay nhớ quắt cái buổi trưa nắng gắt hôm gần tết năm trước đón xe buýt qua anh Hai chơi. Vừa xuống trạm là nắng táp vô mặt như tìm được mồi vậy. Xuống xe vừa đổi chiều balo là nghe cái giọng the thé vang lên:
-Cháu đi đau đáy cháu? Lên chú chở.
-Dạ không chú ơi!
-Trầu quâu néng qué néng mà đi bộ gì nẩu.
- ...
Chẳng là mình vừa mới tự hứa với lòng sẽ không đi xe ôm vào phòng anh Hai dù có nắng cỡ nào. Chuyện là ở bến xe buýt mình gặp bạn sinh viên chắc cũng năm nhất như mình... Thấy lưng đeo balo, tay phải một balo nữa, tay trái xách thêm một bị gì màu đen, chắc là về quê nghỉ tết. Xe buýt tới, không biết bạn đó loay hoay thế nào mà cái bị đen đổ ào dưới chân bạn, gạo văng ra đường, tung tóe. Bạn đó vội vàng gom gạo lại mà cái bị đem bị rách rồi nên là cũng không gom lại được bao nhiêu, mà có gom được hết thì cũng lẫn cả sạn cả đá. Bạn đi ra ghế sau cùng ngồi, mặt buồn hiu. Ai trong trường hợp đó chắc cũng sẽ buồn, là mình mình cũng buồn. Tự dưng thấy thương bạn, chắc gạo đó bạn mua để biếu gia đình. [Mà đến giờ mình vẫn còn thắc mắc, không biết cái suy nghĩ mua gạo về quê có đúng không. Vì trước giờ mình toàn thấy đem gạo từ quê lên, chứ có ai mua gạo ở Thủ Đức về quê đâu. Làng Đại học là cái nơi bán đồ giả kinh khủng khiếp mà.] Rồi lúc đó mình nghĩ gì đó rồi đi xuống chỗ ngồi bên bạn đó đưa 50k ( hồi đó số tiền đó với mình lớn lắm, giờ vẫn lớn y vậy). Mà bạn đó ngại hay gì mà không lấy. Cái mình ngồi năn nỉ bảo mình cũng không có giàu có khá giả gì đâu mà giúp bạn bằng tiền, số tiền này với mình quý lắm, mình cũng là sinh viên như bạn vậy đó. Chỉ là thấy bạn xui xẻo muốn chia sẻ cái sự xui xẻo đó với bạn thôi. Bạn cầm tiền về quê mua lại gạo khác... Mình còn nhớ như in cái giây phút bạn đó cầm tiền từ tay mình đưa mà y như là sắp cầm thuốc độc uống vậy đó, bạn đó nhắm mắt lại, nhìn thẳng về phía đối diện chứ không nhìn mình nữa. Sợ bạn ngại nên mình đi lên phía trên đầu ngồi lại.
Mình mỗi lần về nhà cũng thích mua quà cho người thân, nhưng mà đến tận bây giờ, mình nghĩ món quà lớn nhất, ý nghĩa nhất đó chính là sự hiện diện của mình. Sắp tết rồi, nếu ai có ý định không về nhà mà đi phượt bụi nữa thì suy nghĩ lại nghen.
Nãy giờ cứ ong ong trong đầu cái câu hát "Tết tết tết tết đến rồi, tết đến trong tim mọi người..." Hừm, nắng thí mụ nội muốn cháy da luôn mà cũng bày đặt nhạc nhẽo, nhớ nhung gì không biết.
08.01.17
[Quyên]
-Cháu đi đau đáy cháu? Lên chú chở.
-Dạ không chú ơi!
-Trầu quâu néng qué néng mà đi bộ gì nẩu.
- ...
Chẳng là mình vừa mới tự hứa với lòng sẽ không đi xe ôm vào phòng anh Hai dù có nắng cỡ nào. Chuyện là ở bến xe buýt mình gặp bạn sinh viên chắc cũng năm nhất như mình... Thấy lưng đeo balo, tay phải một balo nữa, tay trái xách thêm một bị gì màu đen, chắc là về quê nghỉ tết. Xe buýt tới, không biết bạn đó loay hoay thế nào mà cái bị đen đổ ào dưới chân bạn, gạo văng ra đường, tung tóe. Bạn đó vội vàng gom gạo lại mà cái bị đem bị rách rồi nên là cũng không gom lại được bao nhiêu, mà có gom được hết thì cũng lẫn cả sạn cả đá. Bạn đi ra ghế sau cùng ngồi, mặt buồn hiu. Ai trong trường hợp đó chắc cũng sẽ buồn, là mình mình cũng buồn. Tự dưng thấy thương bạn, chắc gạo đó bạn mua để biếu gia đình. [Mà đến giờ mình vẫn còn thắc mắc, không biết cái suy nghĩ mua gạo về quê có đúng không. Vì trước giờ mình toàn thấy đem gạo từ quê lên, chứ có ai mua gạo ở Thủ Đức về quê đâu. Làng Đại học là cái nơi bán đồ giả kinh khủng khiếp mà.] Rồi lúc đó mình nghĩ gì đó rồi đi xuống chỗ ngồi bên bạn đó đưa 50k ( hồi đó số tiền đó với mình lớn lắm, giờ vẫn lớn y vậy). Mà bạn đó ngại hay gì mà không lấy. Cái mình ngồi năn nỉ bảo mình cũng không có giàu có khá giả gì đâu mà giúp bạn bằng tiền, số tiền này với mình quý lắm, mình cũng là sinh viên như bạn vậy đó. Chỉ là thấy bạn xui xẻo muốn chia sẻ cái sự xui xẻo đó với bạn thôi. Bạn cầm tiền về quê mua lại gạo khác... Mình còn nhớ như in cái giây phút bạn đó cầm tiền từ tay mình đưa mà y như là sắp cầm thuốc độc uống vậy đó, bạn đó nhắm mắt lại, nhìn thẳng về phía đối diện chứ không nhìn mình nữa. Sợ bạn ngại nên mình đi lên phía trên đầu ngồi lại.
Mình mỗi lần về nhà cũng thích mua quà cho người thân, nhưng mà đến tận bây giờ, mình nghĩ món quà lớn nhất, ý nghĩa nhất đó chính là sự hiện diện của mình. Sắp tết rồi, nếu ai có ý định không về nhà mà đi phượt bụi nữa thì suy nghĩ lại nghen.
Nãy giờ cứ ong ong trong đầu cái câu hát "Tết tết tết tết đến rồi, tết đến trong tim mọi người..." Hừm, nắng thí mụ nội muốn cháy da luôn mà cũng bày đặt nhạc nhẽo, nhớ nhung gì không biết.
08.01.17
[Quyên]
0 Comentarios