vẽ tranh với mình không chỉ là một kỹ năng, đó là hành trình để lắng nghe và chạm vào những tầng sâu nhất của cảm xúc. mỹ thuật, suy cho cùng là sự kết hợp giữa kỹ thuật và cái đẹp, nhưng mình không để kỹ thuật chi phối hoàn toàn. mình để cảm xúc và thẩm mỹ bên trong mình dẫn dắt từng nét cọ, từng mảng màu.
mình không phải là người bước ra từ những trường lớp chính quy của hội hoạ, công việc chính của mình là làm marketing. những gì mình có được là nhờ học hỏi từ các anh chị đi trước, từ chính trải nghiệm khi vẽ và từ những bức tranh mà khách hàng đã tin tưởng đón nhận. qua từng bức tranh, mình hiểu rằng:
✨ điều làm nên giá trị của một tác phẩm không phải là tỷ lệ tuyệt đối hay công thức pha màu chính xác, mà là hơi thở cảm xúc mà ta gửi gắm vào nó.
nếu bạn đang làm marketing hay bất kỳ ngành nghề nào cần sự sáng tạo, vẽ tranh có thể là một "cánh cửa" mở ra những suy nghĩ táo bạo và độc đáo để phục vụ cho công việc.
nếu bạn yêu hội hoạ và muốn mang những bức tranh của mình đến gần hơn với cộng đồng yêu vẽ, khoá học này sẽ là điểm khởi đầu dành cho bạn: những người mới bắt đầu, đang tìm kiếm một cách để làm quen với màu sắc, bố cục và hơn hết là chính bản thân mình qua từng bức vẽ.
🎨 đam mê chính là chiếc chìa khoá để chúng ta đi đường dài. giữa những bộn bề và xao động của cuộc sống, vẽ tranh có thể trở thành một khoảng lặng bình yên, nơi bạn được sống trọn vẹn với màu sắc và cọ vẽ.
*liên hệ thông tin khoá học với mình qua IG/tiktok: @goccuaquyen_ nhé!
\
rồi tôi đi. muốn ngồi một mình!
\
sẽ ngồi yên đó. sẽ nhìn những cơn mưa ghé qua với niềm vui thơ trẻ.
...
có thể sẽ tầm thường với những bạn bè đồng trang lứa. nhưng mình vốn dĩ chỉ là một người bình thường. và từ rất lâu rồi, mình chẳng mong đợi gì lớn lao.
\
đường còn dài,
còn dài...
\
những ngày này, saigon đêm lạnh hơn mọi khi. mình trở về, con đường như kéo dài đến vô tận...
bức tranh này mình vẽ mang theo nỗi lẻ loi như thế. mình nhìn vào chỉ thấy những mảng màu dịu, những đường nét bình thản. nhưng đâu hay giữa những điều đó là khoảng trống mà mình chẳng bao giờ lấp đầy.
mình đã ước rằng ...sẽ có ngày mà khi trở về mình không khép mình lại với cọ màu và những bức vẽ cô độc mà chỉ muốn ôm anh, ngồi xem một bộ phim, cùng nhau nói về một ngày dài, về những điều vui buồn vụn vặt.
phải chăng mình đã già ...vì trái tim mình cũng mỏi mệt. mình không còn muốn mạnh mẽ thêm đâu, cũng chẳng muốn giỏi giang để được ngưỡng mộ. tất cả những gì mình muốn bây giờ chỉ là một bờ vai để tựa vào những đêm mưa saigon, để đôi mắt thôi hoang hoải nhìn những con đường dài hun hút và lòng mình sẽ thấy bình yên.