\
những ngày này, saigon đêm lạnh hơn mọi khi. mình trở về, con đường như kéo dài đến vô tận...
bức tranh này mình vẽ mang theo nỗi lẻ loi như thế. mình nhìn vào chỉ thấy những mảng màu dịu, những đường nét bình thản. nhưng đâu hay giữa những điều đó là khoảng trống mà mình chẳng bao giờ lấp đầy.
mình đã ước rằng ...sẽ có ngày mà khi trở về mình không khép mình lại với cọ màu và những bức vẽ cô độc mà chỉ muốn ôm anh, ngồi xem một bộ phim, cùng nhau nói về một ngày dài, về những điều vui buồn vụn vặt.
phải chăng mình đã già ...vì trái tim mình cũng mỏi mệt. mình không còn muốn mạnh mẽ thêm đâu, cũng chẳng muốn giỏi giang để được ngưỡng mộ. tất cả những gì mình muốn bây giờ chỉ là một bờ vai để tựa vào những đêm mưa saigon, để đôi mắt thôi hoang hoải nhìn những con đường dài hun hút và lòng mình sẽ thấy bình yên.
\
Đời nhảm nhí tôi về xem hoa nở
thấy trong gai cũng có sắc màu
người vớ vẩn tôi về nghe đàn vỡ
trong bi ai vui vài khúc bể dâu.
Ngày lận đận tôi giã từ bụi phố
đón hoàng hôn đang hấp hối chìm
nhìn thế thái với nhân tình diễu dở
những trò đời như nước mắt con tim.
Lúc chán phố thì về khu vườn nhỏ
nghe tiếng chim tìm lại tuổi thơ đi
đời lúc nản đọc lại thư tình cũ
thấy khổ đau, ôi nào có nghĩa gì?
- về từ phố | ngô tịnh yên.
Được tạo bởi Blogger.
❝𝑚𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑎̣𝑛 𝑑𝑎̣𝑜 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑞𝑢𝑎 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑚𝑎̉𝑛ℎ 𝑔ℎ𝑒́𝑝 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑚𝑎̀𝑢 𝑠𝑎̆́𝑐. ℎ𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑏𝑎̀𝑖 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑠𝑒̃ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑟𝑎̣𝑚 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑚𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑐ℎ𝑢́𝑡 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑛, 𝑛𝑔𝑢𝑜̂̀𝑛 𝑐𝑎̉𝑚 ℎ𝑢̛́𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑏𝑎̣𝑛 𝑘ℎ𝑎́𝑚 𝑝ℎ𝑎́ ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑖̀𝑛ℎ 𝑟𝑖𝑒̂𝑛𝑔 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑖̀𝑛ℎ.
𝒈𝒐𝒄𝒄𝒖𝒂𝒒𝒖𝒚𝒆𝒏_