có những ngày thật kỳ lạ, mình muốn gác lại tất cả những thứ hiện tại, lục lại các tranh vẽ cũ, trong ánh sáng đẹp nhất, rồi cứ thế chìm đắm vào thế giới sắc màu.
góc vẽ nhỏ của mình, rất đỗi bình thường. chỉ là chiếc bàn gỗ cũ xin của anh mình, vài tuýp màu, mấy cây cọ sờn đầu dùng 2 năm chưa thay, và ánh sáng vàng từ đèn hoàng hôn. nhưng với mình, tất cả quá đỗi đặc biệt và vừa vặn đến mức không thể thêm hay bớt.
mình không hợp với những nơi đông đúc, nhưng cũng không hợp với nơi yên tĩnh tuyệt đối. mình thích thứ âm thanh khiến mình thấy không bị làm phiền - như tiếng quạt quay, tiếng chim hót ngoài ô cửa sổ, tiếng xe cộ chạy phía xa xa.
mình gọi đó là sự ồn ào lặng lẽ. như chính mình vậy.
và mình sống như vậy cho đến bây giờ.
có một điều nhỏ hôm nay khiến mình hơi bất ngờ, khi xem phần tiếp cận, mới biết rằng trang blog này mỗi ngày vẫn có bạn ghé qua. lặng lẽ thôi, không ồn ào, không để lại dấu vết gì. nhưng sự hiện diện đó khiến mình thấy ấm áp. kiểu như ai đó đi ngang qua căn phòng nhỏ của mình, lặng lẽ ngắm nghía bức tranh treo tường, rồi mỉm cười và đi tiếp.
vậy mà cũng đủ khiến mình muốn viết thêm điều gì đó, để gửi thêm một chút dịu dàng cho những tâm hồn đã lặng lẽ dừng chân.
0 Comentarios