có những lúc, người ta chọn im lặng.
mình từng không hiểu điều đó, cho đến một ngày thấy bản thân cứ ôm những suy nghĩ nặng trĩu. có lần mình hỏi tại sao có những người bề ngoài dường như mọi chuyện vẫn cứ bình thản trôi qua, không hề có một dấu hiệu nào. cho đến khi mọi thứ đã qua, thì mới kể lại, nhẹ nhàng như một câu chuyện đã cũ.
bây giờ mình hiểu rồi. có những điều, chỉ có thể kể lại khi mình đã đủ bình thản. còn khi đang quay cuồng trong nó, thì kể làm sao khi chính mình còn chưa rõ.
hôm nay, lòng mình nặng như có một lớp mưa không tan. nhưng mình thôi mong ai đó lắng nghe để được dỗ dành. mình chỉ muốn đóng bớt cánh cửa để gió ngoài kia thôi ùa vào thêm. mình cũng không muốn gieo vào ai đó sự bất an mà chính mình còn chưa vượt qua được.
mình vẫn chưa ổn lắm. nhưng mình cũng chẳng trông đợi gì nhiều. và chỉ mong mọi thứ này ...chóng qua. nhẹ nhàng, như cách một cơn mưa lùi xa, không một tiếng sấm.
0 Comentarios