if you

 

 

🖌️ sóng biển

có hai khoảnh khắc khiến tôi thấy biển bình yên nhất: một là buổi hoàng hôn khi mặt trời chậm rãi rơi xuống lòng nước, hai là sáng sớm khi những tia sáng đầu tiên loé lên ở đường chân trời còn mơ ngủ.

hồi trước, mỗi khi trong lòng có gì đó khó nhọc, tôi lại tìm về biển vào ban đêm. ngồi nghe sóng vỗ vào bờ, từng nhịp đều đặn như đang vỗ về mình. sáng dậy, tôi tản bộ men theo dọc bờ cát, hít thở mùi muối mằn mặn và khí trời trong lành.

có hôm mưa, không rõ đâu là sương, đâu là mây mù. tôi dậy sớm, đi bộ mua một ly cà phê. chưa kịp uống thì trời đổ mưa tầm tã. rồi bất chợt tạnh. nắng ửng lên trên thảm lá trước sân. mây lại kéo nhau lững thững đậu quanh trên đỉnh núi xa xa.

đó là khoảng thời gian tôi sống chậm hơn. tôi từng có những chuyến đi một mình, cũng từng đã có bạn đồng hành. thuở ấy, có lần cô cho thuê phòng hỏi: "em về sớm thế? đi một mình buổi tối không dạo chơi thì buồn lắm, đi xem ca nhạc với cô không, gần đây thôi." tôi cười và từ chối, rồi lặng lẽ trở về phòng, cuộn mình trong chăn. không biết làm gì với những buổi tối lặng im ấy. mà giờ nghĩ lại buổi tối một mình đúng là buồn thật.

hôm nay, mưa đầu mùa lại kéo về thành phố. những đám mây sẫm màu lũ lượt kéo đến làm tôi nhớ biển đêm, nhớ những chuyến đi trốn khỏi thành phố, nơi tôi chỉ gặp toàn người xa lạ, không có ai ngoài nỗi cô đơn.

nhưng cũng may.
ở biển có sóng, ở thành phố này có mưa.
ít ra, tôi vẫn còn điều gì đó để lắng nghe.



0 Comentarios