mình từng tự nhủ sẽ không bao giờ thích một người hơn mình quá nhiều tuổi. mình từng nghĩ sẽ chẳng thể nào để tâm đến ai đó ở một nơi xa lạ, nơi mình chưa từng đặt chân đến. mình từng nói sẽ không thích một người như thế. mình từng nói rất nhiều điều... nhưng những điều ấy chưa từng xảy ra. và rồi một ngày, mình giật mình nhận ra ...nỗi nhớ lặng lẽ đã lấp đầy tâm trí. một người như thế, một hình bóng dịu dàng như lời bài hát mộc mạc và trong veo.
anh và mình rất hợp nhau, như thể trong một giấc mơ nào đó, anh từng là người bạn thân nhất của mình. chúng mình thường trò chuyện trên instagram. thật kỳ lạ khi thói quen ấy đã trở thành một phần không thể thiếu. mỗi lần gặp khó khăn, mình kể anh nghe, không phải vì muốn trút đi nỗi buồn, mà bởi mình tin vào sự điềm tĩnh của anh, tin rằng anh sẽ cho mình một lời khuyên đủ sâu sắc để mình nhìn rõ mọi thứ. và lần nào cũng vậy, những lời anh nói luôn kéo mình lại khỏi những cảm xúc rối ren.
có lẽ, mình đã quen với sự hiện diện của anh trong những ngày đầy bất an. quen với việc mở lòng, quen với cách anh nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn của mình. mình không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng ngay lúc này, mình chỉ mong chúng mình sẽ giữ mãi được sự cân bằng này. và dù sau này mọi thứ có thế nào, mình vẫn mong... sẽ không có gì vỡ ra, sẽ không có ai đau lòng, chỉ là một tình bạn đẹp, nguyên vẹn như lúc ban đầu.
saigon 24.01.2024
0 Comentarios