VIÊN KẸO NGỌT CỦA CUỘC ĐỜI MÌNH

Gửi đến em,

Thành phố đã chạm về những ngày đầu đông, hai năm này em đã tìm được viên kẹo ngọt của cuộc đời mình chưa, hay vẫn đang loay hoay với vị đắng quẩn quanh trong cuộc sống thường nhật. Cuộc đời này lạ quá em nhỉ, niềm vui chẳng bao lâu mà nỗi buồn lại cứ hoài kéo đến.

Em tin không, có những ngày bình minh chưa kịp trèo lên vòm trời cao rộng, tôi đã nhìn thấy tuổi trẻ của mình rực cháy. Nhưng cuối cùng, những áp lực lo toan đuổi cùng giết tận, khoét rỗng những vô tư hồn nhiên thuở sơ khai, may mắn sao đời đắp lại bằng sự điềm tĩnh trưởng thành. 

Trưởng thành - điều mà thuở thiếu thời chúng ta đã ao ước, vậy mà ngày hôm nay chính nó lại khiến tâm hồn cả tôi và em kiệt quệ. Những quy luật bất biến của bể đời, của ngân hà, của bước chân nhân gian - chúng ta nhỏ bé giữa thiên hà sao có thể đấu nỗi. Điều duy nhất có thể làm chính là tập làm quen với những điều vốn dĩ. Vốn dĩ cuộc đời là bất công, là mưu gian lươn lẹo, là xảo trá quỷ quyệt. 

Những nỗi đau của tôi và em thật ra quá đỗi nhỏ bé giữa cuộc đời này. Như chuyện cụ già bước trong đêm những bước đi xiêu vẹo méo mó, như chuyện đứa trẻ co ro ở góc trạm xe buýt đang hì hục ăn ổ bánh nguội, như chuyện người mẹ khóc ngất bên đứa con gái vừa bị tai nạn giao thông trên đường đến trường.

Chúng ta may mắn hơn rất nhiều em ạ. Thượng đế hẳn đã khoan hồng cho số phận của chúng ta nhiều lắm, để dẫu có trôi nỗi giữa sóng gió cuộc đời vẫn là những con thuyền vững chắc ngậm muối biển mà trưởng thành. 

Tôi biết hai năm nay em đã chịu rất nhiều tổn thương. Hôm nay tôi chỉ muốn nói những lời bình dị - Chỉ cần em đừng gục ngã, mai này sóng gió lặng thinh, em sẽ tìm được viên kẹo ngọt cho chính cuộc đời mình, em nhé!

/Goccuaquyen.

0 Comentarios