Sáng nay Saigon trở lạnh - không khí mùa đông đã bắt đầu phủ lên mọi ngõ ngách của thành phố. Trong cơn ngái ngủ còn chưa tỉnh của đêm qua, mình ước được một cốc sữa nóng và ánh nắng buổi sớm tinh khôi khẽ chạm vào da thịt mình. Nhưng thực tế thì, không có sữa nóng, cũng không có mặt trời - mình quyết định thức dậy tự chuẩn bị bữa sáng và đồ ăn trưa để đến chỗ làm.
Mình có một cảm tình rất đặc biệt dành cho tháng 12 - một tháng cuối của năm khép lại, có chút gì đó chậm rãi của ngày dài ở thực tại và cũng có chút gì đó hào hứng của những điều chưa đến. Tháng 12 - những chiếc lá khô trơ trọi cong queo, gió lạnh tràn về nên người ta được dịp rúc tay vào chiếc áo khoác người ngồi trước xe và thủ thỉ mấy chuyện nhỏ nhẻ bắt gặp được trong ngày. Khoảnh khắc ấy mình thấy họ thật hạnh phúc.
Và ở những ngày vùng đất này trở lạnh, mình thấy ở Dalat. Mình nhớ Tùng thì đúng hơn! Người ta đến Tùng chẳng phải vì view đẹp, cũng chẳng phải vì gu cà phê xuất sắc. Người ta đến cà phê Tùng vì điều gì đó rất đỗi thân quen, điều gì đó khiến người ta mê mẩn, điều gì đó rất hoài cổ Dalat của trăm năm...
Mấy tấm này Khang chụp | Nudoanhnhan | Trip Dalat | 2019
/goccuaquyen.
0 Comentarios