MẶT TRỜI SẼ LÊN VÀO MỖI NGÀY

   Saigon vừa dứt cơn mưa, tôi vẫn dậy sớm như mọi ngày chuẩn bị ít thức ăn cho bữa sáng và bữa trưa cho hai chị em. Tôi vẫn ngồi bên ô cửa sổ để đợi mặt trời lên, đó là thói quen rất dung dị kể từ khi chuyển đến đây. Nơi tôi ở là tầng 5, cửa sổ quay về hướng Đông nơi sẽ nhìn thấy mặt trời lên mỗi sớm mai. Đến đây, tôi được rất nhiều dịp ngắm nhìn những áng mây hồng treo lửng lơ trên nền trời, thứ ánh sáng vàng vọt tinh khôi của ngày mới từ giây phút bắt đầu cho đến khi mặt trời nằm ở tót vót trên cao.

Mỗi ngày tôi đều trở về trọ muộn hơn, dù đã quá giờ tan tầm nhưng dòng người trên con đường Cộng Hòa vẫn cứ hối hả chen chúc nhau, nỗi suy tư cứ thế chạy dài theo những dáng người nhấp nhô. Có đôi lần dừng đèn đỏ, tôi tự hỏi trong số những con người kia có ai là người quen, và nếu nhận ra nhau có kịp vẫy tay chào nhau hay chỉ là cái nhìn lướt qua vô cảm trở về cho kịp ngày... 

.
.
.

"Mặt trời sẽ lên vào mỗi ngày và nhành hướng dương vẫn ngóng theo, vì sinh ra để yêu nhau nên cứ yêu thôi nào biết tương lai về sau..." - Giai điệu của sáng nay.

Saigon 31.10.2020
/goccuauqyen
quyen

0 Comentarios