đi qua nắng rát, đất cằn, hay mưa
- trích thơ của vũ.
hôn nhân của ai rồi cũng sẽ trải qua giai đoạn của những lưng chừng. lưng chừng chán nản, lưng chừng mệt mỏi, lưng chừng thất vọng. tại thời điểm mà bản thân phân vân không biết sẽ chấp nhận bước tiếp cùng nhau để không tiếc công những ngày tháng cũ vun đắp, hay là sẽ lựa chọn kết thúc. rồi thế là cứ lần lừ mãi, cứ đứng giữa những chênh chao mà không cách nào thoát ra được.
hôn nhân từ tình yêu, mà trên đời này liệu có ai tìm ra được rằng có một thứ tình cảm mãi không đổi thay. chẳng ai có thể chỉ ra được điều gì của tạo hoá là vĩnh hằng, tình yêu không là mãi mãi và hôn nhân cũng không mãi mãi. khi qua rồi những cuồng si mê đắm, sẽ chẳng còn thấy người kia có gì hấp dẫn thú vị nữa, những khoảng trống trong tâm hồn đang dần được lắp bởi những điều mới mẻ thú vị ngoài thế giới rộng mênh mông.
đàn ông im lặng khi muốn thay đổi, đàn bà im lặng khi muốn rời xa, hôn nhân chỉ đi vào dấu chấm hết khi không ai còn muốn đối thoại cùng nhau nữa. tại thời điểm ấy, thử nói với nhau thêm đi, buông xuống kỳ vọng để thấy rằng hạnh phúc chính là nỗi đau đã nảy mầm từ trong bóng tối.
em ạ, đừng nhìn vào hôn nhân của những người mà em cho là hạnh phúc, may mắn hơn em rồi tủi hờn. biết đâu họ cũng đã trải qua những tổn thương như em để rồi mới nhận ra cái gì mình cần giữ để cho nhau bình yên sau này.
saigon 04.09.2020
/goccuaquyen
tử du.
0 Comentarios