CHẬM

Cơn mưa chiều vội vã ru tôi giữa chiều thu...

Hôm nay Saigon mưa, những cơn mưa đêm bất chợt mỗi chiều về. Mình leo lên chiếc xe buýt cuối cùng tuyến số 04 vì vừa lỡ một trạm dừng. Trong bất chợt, mình nhớ lần trước mình có gặp cô gái nọ trên chiếc xe buýt. Hàng nước mắt lăn dài, cô cứ mãi nhìn ra chiếc ô cửa sổ rồi ôm mặt khóc nấc. Chắc vừa chia tay hoặc cũng có thể đã gặp một cú sốc nào đó lớn lắm.

Ngoài đường, những dòng người trên ngã đường Cộng Hòa đông nghẹt, chi chít, rối mù. Người ta nói rằng Saigon có những con đường mang hình hài nỗi nhớ. Mình tự hỏi những con đường từng đi liệu có mãi in hằng hình bóng của nhau, mỗi bước chân qua có chạy dài vào trong tim mà chẳng nguôi ngoai. Mình không rõ nữa, chỉ thấy nghẹn lại rất đau. 


Một bức ảnh chụp đã lâu, khi tóc chưa dài như bây giờ. Mọi thứ trong đời rồi sẽ khác, bằng cái cách nào đó buộc chúng ta phải trưởng thành hơn từng ngày. Cám ơn cuộc đời còn dịu dàng mang đến cho nhau những ngày dài bình an, được thức dậy làm những công việc mình yêu, được chọn lựa người mình sẽ đồng hành đứng cùng, được nói lời yêu khi thấy quý mến nhau, được nói lời từ chối khi không còn yêu...

Sắp tới mình sẽ không ở đây nữa, mình quyết định chuyển đến một nơi mới trong thành phố này. Saigon ngỡ chật mà rộng, ngỡ rộng mà chật. Lòng người cứ chùng chình níu giữ những hoài niệm cũ nhàu để làm gì. Thay đổi con người mình tích cực hơn, bớt dè xét người đối diện bằng con mắt ghen ganh tị hiềm, lúc ấy đã được một chữ yên trong tâm mình rồi, ta nhé!

Saigon 22.09.2020
/goccuaquyen
tử du.

0 Comentarios