Ở ĐÂY CÓ NHỮNG NGÀY...

TRÊN ĐƯỜNG ĐI LÀM VỀ, tôi bắt gặp được một em cún dễ thương. Coi vậy chứ ẻm mụp lắm, chắc ngồi quen rồi nên trở người động đậy khiến người ngoài đối diện nhìn thấy có vẻ nặng nhọc, thậm chí thót tim vì nghĩ ẻm sẽ trượt chân rớt xuống cái yên xe, nhưng không, mọi thao tác thật điêu luyện.

NHỮNG BỮA TRƯA tại văn phòng, tôi phát hiện ra mọi người ở đây đều có thói quen gói cơm mang theo đi làm. Ai cũng bị ép ...à không phải nói là cố ý mang thêm một chút để 'share nhau' cho hay ho chứ nhỉ.


TÔI VẪN GIỮ THÓI QUEN chuẩn bị nước uống khi đi làm. Ở đây có một quán nước, các anh chị nhân viên văn phòng xung quanh thường order đồ ăn ra đó ngồi ăn trưa, buổi sáng ngồi uống cà phê, ăn uống các kiểu. Tôi thích gọi nước dừa tươi mỗi khi thấy ngột ngạt, dù hơi hắt nắng nhưng cái cảm giác thật 'đời' khiến tôi có chút thi vị. 


BẠN ĐỒNG NGHIỆP là một trong những món quà bất ngờ trong chuyến hành trình lần này. Một cô đồng nghiệp phối hợp công việc ưng ý, có năng lực, có trách nhiệm.


-----------------------------------------
GIỮA NGƯỜI VỚI NGƯỜI có thể gần cũng có thể xa, giữa việc với việc có thể phức tạp cũng có thể giản đơn, giữa tình cảm với nhau có thể sâu cũng có thể cạn. Đừng mong cầu người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính. Bạn không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân: làm những việc cần làm, đi con đường nên đi, giữ gìn sự lương thiện, nuôi dưỡng lòng chân thành; khoan dung với mọi người, nghiêm khắc với bản thân, còn lại thuận theo nhân duyên là được. Có một số việc vừa phân trắng đen đã trở thành quá khứ, có một số người giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng, có những nỗi đau vừa cười lên đã tan thành bọt nước, có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường. Hãy biết cách lấy nụ cười đối diện với tất cả!

-Trích.

Saigon, 26.08.2020
/goccuaquyen
tử du.

0 Comentarios