ngủ đi em, đừng lo chuyện ngày mai
ai của ai... chẳng còn quan trọng nữa
tình yêu suy cho cùng cũng chỉ là câu hứa
nên lắm người, em nhớ để làm chi.
-Trích
------------------
một trong những cảm giác bình an nhất của cô chính là được đắm chìm trong màn đêm đen. trong những ngày tan tầm trở về lúc ngày đã trôi về tự bao giờ, mặc dù rất sợ mỗi lần trở về sẽ một mình không ai đợi, sợ cả những bóng đen bủa vây trong căn phòng phải tự mình thắp sáng những yêu thương. nhưng để được đêm an ủi vỗ về thì đó lại là thứ cảm giác man mác như chỉ có mình có được, cứ thế được tự do để tâm hồn mình bay bổng ra bầu trời phía ngoài ô cửa sổ, bay cao hơn những vì sao trên nền trời đen thăm thẳm huyền diệu.
và đó là thứ cảm giác bình an nhưng cô đơn. cô chỉ ước phút giây này có anh bên cạnh, để tựa vào, để hai bàn tay siết chặt...
chưa bao giờ cô xa anh lâu đến như vậy, cảm thấy cả thế giới có thể vỡ tan bất cứ lúc nào nếu có ai đó vô tình chạm vào những thổn thức đang chực chờ để òa ra. người ta nói cô cần tình yêu, những nụ cười nơi khóe miệng làm sao có thể che giấu đi nỗi lẻ loi đang chất chứa trong đôi mắt.
ừ, chưa bao giờ cô và anh xa nhau đến như vậy. ừ, cô cần một người yêu, để yêu và để hiểu.
❤ notes: may mà đời còn dịu dàng cho cô những ngày dài bình an, khi không anh bên cạnh.
Saigon, 29/08/2020
/goccuaquyen
tử du.
0 Comentarios