Cô vẫn đứng đó đợi, chẳng biết là đợi điều gì. Cơn mưa ngoài phố ngày càng nặng hơn, đọc tin thời tiết trong tin dự báo zalo sáng nay nghe nói áp thấp nhiệt đới.
Muộn hơn giờ tan tầm là giờ của mấy đứa nhóc ở trung tâm tiếng Anh bên cạnh tan học. Tụi nó nháo nhào, bố mẹ choàng áo mưa che dù các kiểu cho lũ trẻ không bị ướt. Trong số những đứa nhóc đó có một cô bé có đôi bàn tay rất đẹp, những ngón tay thon dài, mưa thì mặc mưa, cô cứ nở nụ cười rạng rỡ vẫy xua hai tay chào tạm biệt một người bạn đang đứng đợi bố mẹ tới rước.
Khi không gian chìm nghỉm lọt thỏm giữa đêm, trong những tiếng mưa vẫn chưa thưa dần, cô vẫn đứng đợi. Có lẽ tiết trời thế này, cô cần một cái xiết ôm đủ vòng tay, dù có đợi thêm một chút cô vẫn sẽ chờ thay vì chỉ cần chạm vài cái trên màn hình điện thoại sẽ được về ngay.
Tựa như những hơi thở đang tan dần trong đêm quyện nồng, cô tựa vào vai anh đôi bàn tay đan khẽ vào nhau. Những giấc mộng bình thường hiện lên trong tâm trí thoáng chốc đã bị đứt khúc vỡ ra bởi những tiếng còi hú từ xe cấp cứu xuôi ngược ở những ngã đường ngang dọc Saigon. Những âm thanh ấy ám ảnh cô, cô cần hơi ấm của người đàn ông bên cạnh ...cứ cho là yếu đuối cũng được. Cô muốn được yêu thương, trao đi yêu thương và biết rằng có người sẵn sàng chạy đến bên cạnh: Anh đến đây được không...
Tặng Th, Saigon 31.07.2020
/goccuaquyen
Du.
0 Comentarios