Bồng bềnh. Phiêu diêu.
Bạn có thích đi bộ một mình? Đó là thứ cảm giác thật tự do, những bước chân nhẹ thoắt đưa đến những vùng trời cô đơn tuyệt vời nhất.
Một mình, chẳng phải gồng lên. Một mình, cảm giác buông xuống rất nhiều thứ. Gương mặt cứ thế ngây ra, những câu chuyện, sực nhớ người này, sực nhớ người kia, thật thà hơn tất cả.
Mình thích cảm giác đi sớm và về muộn hơn tất cả. Trở về lúc tan tầm, đường đông, những tuyến buýt vội vã, những mái đầu vụt qua để trở về cho kịp ngày. Mình thấy mình chậm quá, nên thường sẽ chọn đi bộ, chẳng ai đuổi kịp mình. Một mình cứ thế thong dong...
Đó là những buổi chiều lặng im, những buổi chiều trở về một mình, chập choạng và mơ hồ. Mình biết rõ những vệt đổ dài xuống đường là của ánh đèn hắt bóng, thế nhưng vẫn cứ ngoan cố ngộ nhận đấy là dáng hình của những ráng chiều. Mình biết!
Trở về căn trọ, bộ đồ vướng bụi đường vẫn còn nguyên trên người. Mình ngã lưng xuống chiếc nệm, đưa tay nhấn 'play' một bản nhạc và ngủ một giấc thật say. Để quên hết thực tại, để sốc lại tinh thần cho chặng đường phía trước...
An nhé, ta ạ!
Saigon 25.07.2020
/goccuaquyen
Du.
0 Comentarios