mấy hôm trước, mình gặp lại H, nó hỏi mình: mày định sẽ sống ở Saigon luôn hay sao. câu hỏi làm mình lúc ấy khựng lại đôi chút. đôi khi trong cuộc sống, có những cái mình định nhưng mà cuộc đời cứ thể đưa ...thì lúc ấy mình lại đẩy. nên người ta hay nói cái câu cuộc đời đưa đẩy là như vậy.
hôm nay mình OFF không đến công ty, cả ngày cứ như con mèo cuộn tròn người mà nằm. mình nghĩ mình luôn ổn, nhưng chưa bao giờ mình biết lắng nghe cơ thể của mình đang cần gì. mình không thích uống thuốc, nhưng trong lúc này nó lại chính là thứ cứu vãn mình tốt nhất.
hôm nay Saigon nắng vào buổi trưa, lúc mình kéo rèm ngó thì mình đã thấy điều đó. chỉ cần chợp mắt một chút, khi thức dậy mình đã nghe tiếng mưa đang rơi rỉ rả ngoài khung cửa sổ. mình thức dậy nhìn lanh quanh một hồi, chiếc điện thoại vẫn lặng im không có tiếng báo thức, note, KPI,...
cám ơn Thuật đã mang thuốc qua cho mình ...như 3 năm trước Thuật cũng cùng với Trí là cậu bạn chung tổ chạy từ quận 10 xuống Thủ Đức đưa mình vài viên thuốc. mình nhớ lúc ấy mình có ghé lại mua hai ly nước cam bắt hai bạn phải nhận. hôm nay không có nước cam, vì tụi mình hiểu nhau rồi, vật chất làm gì (cười lớn).
"Phải gắn bó đến độ nào thì mới có thể linh cảm về nhau."
Trích Sông | Nguyễn Ngọc Tư
Saigon 01.07.2020
/goccuaquyen
Quyên.
0 Comentarios