Gần ba giờ sáng hôm trước mình tỉnh dậy, giữa đêm đen yên tĩnh bên cạnh chỉ có tiếng thở đều đều của bé em đang say giấc, mình không có cách nào ngủ tiếp được nữa, cứ mở điện thoại ra rồi tắt đi tìm kiếm sự hiện diện của mình ở facebook, ở zalo, ở blog hay bất cứ đâu đó. Mình rất sợ cảm giác khi thức dậy đột nhiên quên mất bản thân mình là ai và đang ở đâu. Khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong vài giây nhưng khiến mình sợ hãi. Mình đưa tay kéo chiếc rèm cửa, từ ô cửa nhỏ mở ra một câu chuyện dài...
Năm mình 17 tuổi, lúc đặt bút ký bộ hồ sơ xét tuyển đại học, chỉ muốn trở thành một người ưu tú, ngay thẳng, hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Tháng năm ấy giữa đường phố xôn xao, giữa những tòa nhà chen nhau cao ngút ngàn, trong ánh mắt một cô bé tuổi mười bảy cũng hóa thành yên tĩnh. Mình mộng mơ lắm!
Hơn 5 năm trôi qua, khi đứng giữa phố phường đông người mình chỉ thấy chộn rộn và cảm nhận sự hiện diện của mình thật mờ nhạt. Tự hỏi Quyên là ai giữa thế gian rộng lớn này, là cái tên thoáng qua trong câu chuyện của vài người hay là kẻ góp tiếng cười nhạt nhẽo sau mỗi giờ tan tầm.
Trí nhớ của mình những ngày gần đây không còn được tốt nữa. Có rất nhiều chuyện hình như mình đã quên hết rồi, chỉ còn cảm giác rất mơ mơ hồ hồ, quên mất những kỷ niệm cũ, quên mất những người bạn từng gắn bó với mình. Thôi thì nên quên hết đi, chẳng phải quên chính là lý do để bắt đầu hay sao.
/goccuaquyen.
0 Comentarios