VỤN


Saigon 12.05.2020 | VÙNG KÝ ỨC

thêm chút men, giọt sầu chẳng dịu lại...

tình yêu của một nửa thanh xuân, tôi được nhận hoa hồng và chocolate trong ngày Tình Yêu năm 20 tuổi. và những năm sau đó, tình yêu của tôi có phai màu không? 

tôi đã luôn hỏi mình câu hỏi đó trong suốt nửa thanh xuân đó, nhưng rồi khi đã đi qua tất cả tôi nhận ra bản thân đã luôn nhìn theo chiếc bóng của mình. những chiếc bóng đổ dài lê thê. sao cứ mãi cúi đầu nhìn lại, để làm gì chứ.

tình yêu khi say khi cuồng qua đi, đã bao giờ người tự hỏi điều cuối cùng ở lại là gì? nếu có một lần tình cờ nào đó, sau tất cả những bận bịu của mình để một lần nữa nhìn lại. người nhận ra đó là trách nhiệm. thì đó là lúc tình yêu nói lại tạm biệt.

tình yêu ấy, nếu không lãng mạn, không bay bổng, không điên cuồng thì chẳng phải là tình yêu nữa rồi. đúng, cái gọi là có trách nhiệm người ta vẫn hay nói với nhau vốn dĩ chính là một điều kiện cần cho một mối quan hệ lâu dài. để đủ, hai người yêu nhau phải mang đến cho người mình yêu sự vui vẻ, không để người ấy lay hoay một mình, không để người ấy tủi thân, không để người ấy cô đơn. 

tình yêu càng không phải là sự bù đắp. sự bù đắp chỉ đơn giản là nghĩa vụ để người ta bình an hơn và cố bào chữa cho một tình yêu không trọn vẹn nhưng vẫn cố giữ chân người một đời bên mình.

những lần người này bỏ mặc người kia ngụp lặn trong những tổn thương của mình. rất nhiều lần người vẫn mặt trong nỗi buồn của ta. thì ra cứ càng thân thuộc chúng ta lại càng lạc lõng. 

thì ra có những con đường song song, những con đường song song đi bên cạnh trao hơi ấm cho nhau chứ mãi chẳng có một điểm cắt nhau. bởi vì lúc cắt nhau ấy, bi kịch về một cuộc hôn nhân tan vỡ, không tình yêu sẽ diễn ra. 

-----
Saigon 10.05.2020 | THỦ ĐỨC NHỮNG NGÀY CŨ

Saigon của những ngày dịch thật giống như Saigon những ngày cuối năm, cũng im ắng, bình lặng thế này. Ở trong một nỗi cô đơn nào đó, con người thường tình cờ bắt gặp được những hình ảnh đẹp đẽ. Có phải trong cơn hoạn nạn, người ta theo bản năng sẽ biết trân trọng những gì nhỏ bé nhất, trái tim cũng đập nhanh hơn những khát khao tình người.

-----
Saigon 09.04.2020 |

Vậy là đã hơn nửa năm trôi qua kể từ những ngày em thức viết về những đêm mưa. Saigon dạo này gầm gừ sấm chớp sáng tôi khiến thi thoảng em vẫn bị giật mình mà thức dậy. Anh biết không, lúc ấy em đã ước giá mà giờ này có anh để em có thể ấm êm bên vòng tay và bình yên hơn. Nhưng... Trong lòng em lúc này cũng bộn bề nhiều thứ. 

Đến nay nhiều lần em vẫn gục đầu khóc. Em khó tin mọi thứ xảy ra, nhưng mà em cũng cố gắng ghì nén nhìn vào những điều tốt đẹp hơn rồi. Nhiều khi em đã ...cảm ơn mùa dịch này để em có thể sống chậm hơn. Đó là những ngày em lười thức dậy, em chỉ muốn nằm ngủ thôi.

-----
Saigon 29.03.2020 |

Tự dưng tôi muốn trở về làng, ấp ôm mình trong mớ kỷ niệm thời đó. Mà tiếc thay, nơi đó dường như không còn thuộc về tôi nữa. Mà mấy nay đọc tin tức, tôi thấy người ta nhắc nhiều về việc nhà nước chống dịch, hàng quán đóng cửa, sinh viên về quê hết, nên làng vắng tanh, trơ trọi. Rồi căn trọ tôi vẫn giữ ở đó, vẫn còn đồ đạc, còn sách, còn bao nhiêu đồ dùng. Hàng tuần tôi vẫn về lại làng để dọn dẹp căn phòng như một cách ấp ủ kỷ niệm, tôi nhớ làng rất nhiều. Nơi căn trọ đó đã gắn với bao nhiêu kỷ niệm từ lúc một mình đơn côi lặng thầm sau những giờ tan trường, rồi nơi có bé em gái lên đại học, hai chị em ở chung bao điều vui buồn. Quyết định giữ lại căn trọ là một điều đúng, bởi những lúc thế này, tôi ghét thị thành thì sẽ được trở về đó bình yên.

---- 
Saigon 22.03.2020 |


Quyên vừa phải pha cho mình một tách cà phê để có thể "sống sót" qua đêm nay với deadline ngày mai ở chỗ làm. Liên quan đến Covid-19, mình chỉ muốn là bản thân thôi xem những đoạn clip ở Ý, Mỹ,... đọc những bài báo đau thương của bầu trời đêm yên lặng chỉ có tiếng xe cấp cứu và xe thương. Quyên sợ lắm!

Mà cái tánh ngộ, máy lạnh lúc nào cũng bật ở mức dưới 20 rồi trùm chăn lên đầu ngồi gõ lọc cọc lọc cọc. Quyên mệt lắm, nhưng không muốn bản thân bị bệnh. Nhưng không còn cách nào khác, công việc thì phải hoàn thành tốt trách nhiệm. Dẫu mọi thứ không đáp ứng đúng kỳ vọng ban đầu đi chăng nữa, nhưng khi đã quyết định OK thì phải DONE.

-----
Saigon 22.03.2020GỬI CON GÁI

1. Khi có lỗi, chấp nhận nhận cái sai về mình. Bất kỳ lý do gì cũng đều được cho là ngụy biện, thay vì vậy hãy sữa chữa sai lầm. Bởi suy cho cùng, tất cả sự việc xảy ra đều có một lý do. Mà lý do lớn nhất... nói gói lại là bởi vì chúng ta.

2. Khi được nhận lời góp ý. Thay vì phủ nhận nó, hãy bao dung đón nhận và lùi lại một bước để nhìn lại vấn đề. Mẹ tin mọi lời góp ý đều là kim chỉ nan dẫn đường mình khỏi những cái chưa tốt ra khỏi bản thân.

3. Đừng vội vã đánh giá một người qua những chi tiết nhỏ hay cảm nhận ban đầu. Khi mọi thứ là ban đầu nó có thể đúng hoặc sai, đừng làm những chuyện mà bản thân sẽ phải hối hận. Vì biết đâu đó, một ngày ta nhận ra sự việc mình đã quá khắt khe, người đó đã không bên cạnh con nữa. Và mãi con mang trong một vết nứt của dày vò.

-----
Saigon 21.03.2020 | SAIGON THÁNG BA

Giữa tháng ba khi những làn xe trên con đường Cộng Hoà chỉ còn là những vội vã, đứng đại trạm xe buýt tôi như hít vào cả khí trời mênh mông đặt quánh những u ám. Có mấy tiếng còi xe cấp cứu chẳng làm phá vỡ sự yên ắng kia mà càng đắp chồng sự sợ hãi.

-----
Saigon 09.02.2020 | NẾU TÔI NHỚ NGƯỜI, TÔI SẼ LÀM SAO?

Tít, tít, tít,...
Hiện tại để mà ngồi gõ mấy dòng này, trong đầu cô khá là stress. Mà cô quyết định không cất lời...

-----
Saigon 08.12.2020 HÓA RA...
- Anh đã bao giờ tâm sự với ai mỗi khi mình buồn chưa?
- Chưa.
Điều mình thấy chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu mà sao cổ họng cứ thế đau rát và nghẹn ứ lại thế này...

Thủ Đức những ngày cũ...
/goccuaquyen

0 Comentarios