r ư ợ u . . .


năm mình mười bảy tuổi, mình uống một lon Saigon xanh cũng say khướt. năm mình hai ba tuổi, đã có khoảng thời gian mình uống bia thường xuyên mỗi ngày. dần, mình không còn thấy say khi uống bia nữa. mình chuyển qua uống rượu. khi thời gian trôi về những phút cuối, mình thấy lửng lơ. cảm giác ngụp lặn trong men rượu nóng chảy nơi cuống họng, tràn xuống phế quản rồi dừng ở nơi lồng ngực mình ...mới đã làm sao.

người ta uống rượu chẳng phải để tìm quên. bạn biết rượu có vị gì không? vị chát của cô độc. cái vị khiến mình tỉnh ra, càng uống càng thấy không vui, cũng chẳng buồn. nhưng nước mắt cứ thế khẽ khàng lăn xuống hai bên gò má. cái vị mặn của giọt nước mắt chạm vào vị đăng đắng của rượu. mình bần thần ngắm gương mặt mình, không rõ đâu là nước mắt, đâu là ngập ngụa của rượu. thế giới là một mớ hỗn độn, một mớ mơ màng, một mớ lộn xộn. sao con người lại cứ phải rõ ràng...

và rồi,
một ngày khi đã thử đến chai rượu thứ kế tiếp theo, mình nhận ra rượu có vị riêng phù hợp với tâm trạng. vui, buồn, hạnh phúc, cô độc - tất cả là do chính mình.

Pic: hôm nay tròn ba tháng tôi đến đây.
Saigon 15.06.2020
/goccuaquyen
Quyên

0 Comentarios