NHỮNG VỆT SÁNG


thế gian đầy bóng tối
con than trách làm chi
tự thắp mình bước đi
bằng ngọn đèn tỉnh thức

trích.

Ngày trước, có những cuối tuần, chẳng muốn đi đâu, chẳng biết đi đâu, em thường về nhà. Thường là giờ chót của tuyến 611 nên toàn đứng ở góc cuối. Em đeo headphone rồi ráng chen chân lại gần phía ô cửa. Em thích nhìn ngắm ánh đèn của những con đường khi phố bắt đầu về đêm...

Hôm nay cuối tuần, lúc nấu xong đồ ăn, em lại chẳng muốn ăn. Thế là trong lúc đợi anh em dậy, em nằm cuộn tròn trong phòng và lướt facebook. Em lại bắt đầu trong bóng tối, kể cả ngay lúc này khi ngồi viết những dòng này. Bóng tối từng khiến em sợ hãi nhưng cũng khiến em thấy bình an. Bóng tối đã vỗ về em trong suốt khoảng thời gian mà em ...một mình.

Trong cuộc sống này, có phải rằng cái gì mình muốn cũng được. Những lằn ranh trong giữa đúng sai phải trái, em không dám bước qua, thế là cứ chùng chình mãi. Em chẳng biết mình sẽ sai đến khi nào.
Lúc này em chỉ muốn gục mặt và òa khóc.
Anh có hiểu...

Saigon 31.05.2020
/goccuaquyen
Quyên.

0 Comentarios