"Có những chuyến đi một mình khiến ta mạnh mẽ hơn.
Có những con người bước qua đây cho ta nhiều bài học quý...
Có những con người bước qua đây cho ta nhiều bài học quý...
Hôm nay công ty Quyên chỉ làm nửa ngày, thường mình sẽ thu xếp về chung với các anh chị ở phòng Marketing. Riêng hôm nay, mình vẫn cố nấng ná thêm tí nữa cho xong được phần việc nào thì đỡ phần ấy. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, mình rời khỏi văn phòng. Màn hình tắt, máy lạnh tắt, đèn tắt - nhưng khi cánh cửa kéo vừa mở lên nối mình với một không gian rất khác. Thế giới ồn ào ngoài kia, mình thấy được dòng người qua qua lại lại, cảm nhận được rất rõ từng sợi nắng đang chạm vào da thịt mình. Ở văn phòng mình ...không có cửa sổ.
Mình nhoẻn miệng cười, mong là lòng mình cũng bình an và vàng ươm như nắng. Một mình - Quyên đã quen, đó là những bước chân đơn độc đi trên phố, đôi bàn tay khẽ tự đan vào nhau, đôi mắt nhìn những xa lạ khi vô tình bắt gặp một người quen, một người lạ ở ngã tư đèn đỏ. Mình quen rồi, không buồn, không còn cảm thấy tủi thân nữa. Lúc ấy, mình chỉ kịp nghĩ trong đầu: Cám ơn những chuyến đi một mình đã khiến ta mạnh mẽ hơn.
Và, có những người bước qua đây cho ta nhiều bài học quý. Dẫu là bất kỳ ai, Quyên cũng chỉ mong tâm mình bình an, tha thứ được những ai mang đến cho mình sự tham sân si thì cũng chính là tự tha thứ cho chính mình. Quyên sẽ đón nhận và mĩm cười với tất cả. Vì ngoài cách nhìn tích cực, mình không thể làm gì khác. Đâu ép ai phải luôn nhớ đến mình, đâu thể trách ai lỡ nói gì cho mình buồn, đâu hận ai hành xử thật tệ khiến mình đau. Không! Quyên xem nhẹ mọi thứ!
- Quyên hôm nay lại muốn nói về những sắc màu mà bản thân luôn cảm mến và dành tình cảm rất đặc biệt cho chúng: màu đen tượng trưng cho sự mạnh mẽ, quyết liệt; Màu xanh dương của sự yên bình; màu xanh lá của sự thư thái; màu trắng của thuần khiết; màu vàng của lạc quan; màu xám của sự tĩnh tâm, chín chắn.
Lúc mà lòng không bình an, hãy đọc một quyển sách nào đấy. Chắc chắn tâm trí bạn sẽ dịu dàng hơn biết chừng nào! Và, khi đọc xong vài trang sách rồi, hãy bật máy lạnh cuộn tròn trong chăn và ngủ thật ấm áp. Ngủ dậy, mình sẽ viết blog như vậy nè. Saigon đang khoác lên cả thành phố màu áo xám của mây giông. Giá mà có ai đó ở cạnh đây ôm mình vào lòng để ngủ tiếp hỉ. Hoặc là một cốc sữa thật nóng, cho cổ họng dịu lại, không làn khàn nữa.
Saigon 20.06.2020
/goccuaquyen
Quyên
0 Comentarios