Này ta, có nhớ mùa gần?


Saigon đã bước vào mùa mưa tự bao giờ, những ngày mưa đong đầy trên những mái nhà, những phố phường, liệu có ký ức nào hiện về trong bạn không?

Tôi ở Saigon 5 năm có lẻ, mùa mưa nào cũng khiến tôi nhớ nhà khôn xiết. Những chiếc tàu dừa trước nhà cựa vào nhau hòa cùng một nhịp, hình ảnh má tất bật mang quần áo đem vô nhà cho khỏi ướt, cất hết những rổ đậu đang phơi ngoài mái hiên thoáng hiện về trong trí óc này. Lúc ấy, chính tôi cũng không biết tại sao đôi mắt lại cứ dán chặt vào hư không.

Giờ tan tầm, những cơn mưa cứ thế lướt dài trên vùng đô thị, từng đợt gió lạc hướng chạm vào da thịt mình lạnh ngắt, tôi chợt nghĩ về những ngày xưa rồi khẽ mỉm cười. Cứ thế, tôi ngồi thừ ở trạm buýt quen thuộc nhìn làn mưa chệch nhịp lùa về gương mặt mình, những giai điệu da diết trong chiếc headphone của "Times forget" vang lên đưa tôi trở về một miền rất xa. Chẳng biết từ bao giờ tôi lại thích cảm giác ngồi nghe nhạc ngắm mưa như thế này. Saigon lúc ấy trong tôi nhẹ nhàng, bình yên đến lạ.

Nhưng rồi sẽ chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi, tôi phải đứng dậy và đón một chiếc buýt nào đó 04, 104, 145 để về lại căn trọ chứ. Những áng mây u ám rồi cũng sẽ kéo nhau đi về phía cuối chân trời, nhường chỗ lại cho bầu trời quang đãng. Cuộc sống rồi vẫn cứ tiếp diễn như lẽ vốn dĩ của nó. Giống như sau tất cả những vỡ vụn của yêu thương, những tưởng hạnh phúc là điều gì ấy xa vời vợi. Nhưng chỉ cần ta chịu nhìn lại, không chối bỏ ngày hôm qua và dám bước tiếp con đường mình đã chọn thì hạnh phúc sẽ mỉm cười. Tôi tin là như vậy.

Saigon, 20.05.2020
/goccuaquyen
Quyên.

0 Comentarios