CÓ NHỮNG NGÀY

Có những ngày tôi trở về căn trọ, chẳng muốn nói hay làm gì cả, bộ đồ bám bụi đường vẫn còn nguyên trên người, chui vào góc phòng ngồi bó gối rồi bật list nhạc chẳng có điểm dừng. Chiếc điện thoại vẫn kết nối internet nhưng trong chế độ im lặng, tôi online trong lặng lẽ bóng tối, cứ thế mà vô thức nhấn "like" những niềm vui, nỗi buồn người này người kia đăng trên facebook. Rồi cơn mưa đêm bất chợt tìm đến, chênh vênh và bất định, nước mắt rơi, ngoài kia, mưa bay.

Nỗi sợ lớn nhất của tuổi trẻ phải chăng chính là sợ cô đơn. Nhưng không cần phải tập cách quen dần với cô đơn, hãy cứ tự mình nếm trải tất cả sự ngốc nghếch lúc này, và khi đến một thời khắc nhất định, ta sẽ chỉ tĩnh lặng đi về một mình dù nỗi u sầu bất kể dài đến đâu, niềm vui bất tận đến thế nào. Cuộc đời vốn dĩ đã chẳng dễ dàng, ta sẽ bước qua những nỗi u sầu dài như vậy bằng cách nào? Yếu đuối như bây giờ cũng chẳng sao, miễn là đừng bao giờ tuyệt vọng về mình mà trở nên căm hận, quên hết yêu thương, ta ạ.


Saigon tháng tư năm 2020,
/goccuaquyen
Quyên.

0 Comentarios