Đừng khóc!

Lớn hơn rồi nhận ra người ta không chỉ khóc vì những chuyện to tát mà đôi khi còn khóc vì những điều rất bình thường. Như chuyện một hôm đi làm về, bạn cảm thấy rất mệt, đến được căn trọ, nhìn quanh bốn bức tường, chẳng có ai bên cạnh, thế là bạn khóc. 

Quyên ở khoảng thời gian trước thú thật là một cô gái rất hay khóc - nhè. Anh bạn đến đón trễ 8 phút 3 giây, dưới cái nắng gắt gỏng bỗng dưng bật khóc vì cô đơn, vì mệt nhoài. Ở công ty có mâu thuẫn gì đó uất ức không có cách nào bày tỏ, Quyên chỉ im lặng bước ra phía hành lang, rẽ vào nhà vệ sinh đóng cửa rồi gục mặt khóc. 

Mình đã dọn qua Tân Bình ở được hơn 2 tháng. Ở đây mình đặt một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía đường có hàng cây xanh và ánh đèn vàng lung linh khi đêm về. Mới hôm trước, mình đặt thêm một giá sách gỗ ở đấy, vài cuốn sách, vài lọ màu, vài cây cọ, một chiếc đồng hồ nhỏ tí tách suốt ngày. 

Ở đây có vài chú mèo con sống nhờ vào thức ăn dư của nhà hàng phía trước. Chúng thi thoảng sẽ chạy lọc tọc trên các mái tôn phía bên kia, hay có hôm ông anh ra hóng gió ban công vọng vô nói: Quyên mày ra đây dòm con mèo nó nằm khoe thân nè. Thế là mình lọc tọc nhẹ nhàng chạy ra không dám động mạnh. Nhưng mèo đúng tinh anh và rất thính mùi, biết có người đang "chiêm ngưỡng" thân hình mảnh mai, quyến rũ của chúng nên đã khép nép các chân lại, rồi lặng lẽ đi. 

Ở đây cũng có ánh nắng, đẹp nhất là vào buổi chiều khi mặt trời đang dần lặn hẳn sau những mái nhà cao tầng phía bên kia. Phòng mình có đến 4 cửa sổ: 2 cửa sổ ở gian bếp, 1 cửa sổ ở phòng ngủ và cửa sổ cuối cùng ở phòng chính đã được mình chiếm hữu. Ánh nắng buổi sáng sẽ nhẹ nhàng luồng qua màn cửa phòng chính, chạy tọt trên bàn mình nằm yên ngoan ở đó. Mình canh đúng vị trí để đặt chậu Móng Rồng chỗ ấy. Mà nắng sớm tinh khôi làm sao, mình yêu cái nắng ban ngày giờ phút đó - nhẹ nhàng, dịu dàng, vàng ươm. 

Còn buổi chiều, mình sẽ ngồi ở ghế sofa để ngắm cái ánh nắng vàng vàng buồn buồn qua ô cửa chạy thẳng một đường dọc đậu trên bức tường màu xanh nước biển láng bóng. Mình cứ thế đung đưa, thả hồn và cũng có khi mình ngốc nghếch mở cửa sổ, đưa tay với lấy vài chiếc lá trên nhành mít mọc cao đến tận đây rồi rút tay lại khi nghĩ nếu có một con rắn xanh hay có con gì phía ấy bất ngờ quấn lên tay mình. Còn chiếc cửa sổ ở phòng ngủ, chẳng bao giờ thấy anh mình mở ra, chắc vì riêng tư, hoặc vì lười, hoặc vì đảm bảo các vật dụng trong phòng còn y nguyên. 

Mình nhớ ngày trước, ngày nào đi làm về mình cũng ghé siêu thị mua ít đồ ăn về nấu. Một phần gói cho bạn trai, một phần để lại cho anh trai - tính ra Quyên dại trai quá hén. Nhưng từ sau đợt tết đi làm lại, có một khoảng thời gian mình bị stress công việc, thế là ngày nào cũng về đến tối muộn chẳng kịp nấu nướng chi. Mình chỉ nhớ nói với anh mình: Em hơi mệt, Quan đi ăn ngoài rồi hãy về nha! (Và lặp lại suốt khoảng thời gian đó, cho đến khi mình nghỉ việc). Ngày hôm nay, mình ở lại đây một ngày, thấy yêu chiếc bàn gỗ cửa mình, yêu khung cửa sổ, yêu mấy quả thông treo lửng lơ.

Saigon 07.02.2020
/goccuaquyen
Yên Hoa.

Tiện thể nhắc đến rắn, mình muốn share với các bạn có ghé qua blog của Quyên thì xem rồi nổi da gà chung nha.
















Nguồn ảnh: Nguyen Nhat Minh

0 Comentarios