Ngày trong nếp ngày


Chắc có lẽ giữa lúc đường phố trở nên hiu quạnh dần là lúc lòng người đang chộn rộn nhất. Mấy hôm nay tôi đọc tin tức từ làng, thấy trong lòng dợn lên nỗi xót xa khó tả. Phố vắng, lòng trống, một mình đơn độc như thế này... 

Còn nhớ khoảng thời gian trước khi còn làm ở công ty cũ, tôi là một trong số những người ở lại làm việc muộn nhất. Có hôm deadline dồn đến 20h, cả hai chị em vẫn miệt mài bên khung bàn máy tính. Chị ấy ngồi cách tôi hai bàn, tên rất đẹp. Là một biên tập, công việc cũng không quá đỗi overload nhưng tự tôi muốn làm tốt nhất có thể. Chị N là pháp lý kiêm nhân sự nên dường như ngày nào chị cũng ở lại muộn. Thế là hai chị em có cái cớ trò chuyện ngay từ những ngày đầu tiên. Khi thì chị share với tôi cây xúc xích, cái bánh quy, viên kẹo gừng, một gói ngũ cốc. Tôi chẳng có gì, sáng luộc khoai mang đi làm, lên chia cho các chị đồng nghiệp và chị N tôi ưu tiên một phần đặc biệt hơn. Chị ấy không có thói quen ăn sáng, lấy cương vị một đứa em út ở công ty mà khuyên rằng chị nhớ ăn sáng nha!. Có một hôm về muộn, chị chở tôi về trọ, hai chị em kể nhau nghe về tình yêu. Chị lớn hơn tôi ba tuổi, anh ấy là mối tình đầu của chị. Cứ thế hai người tủm tỉm cười mấy chuyện con gái. Bé Quyên mới quen một người thôi nhưng mà sâu sắc hén - tôi chỉ nhoẻn miệng cười. Một người mà chất ha chị. 

Ngày chia tay, chị đã đến ôm chặt tôi. Không có quá nhiều người mang cho tôi cảm giác bình yên như thế. Đó là thứ tình cảm chị em chẳng thể diễn tả được, trong giây phút đó tôi nhớ tôi đã khóc. Đến nay, thi thoảng vẫn là những dòng tin nhắn hỏi thăm và cuộc hẹn còn đang dở dang sau mùa dịch. Tôi ổn rồi, đã tìm được mục tiêu mới cho công việc của mình. Dẫu thật sự, ở nơi ấy mọi thứ đôi khi khiến mình phải buồn vì sự vô ý nào đấy. Nhưng nếu cứ nhìn vào những điều buồn ấy như một con mèo cứ đi một đoạn lại quấn dây, rồi gỡ dây thì bao giờ mới đi đến đích cuối cùng của mục tiêu. Thôi thì mình cứ nhìn vào những điều lớn lao hơn, rồi chạy đi thật nhanh.

Tôi mỗi ngày vẫn trò chuyện với hai anh chị ở MKT Khách Sạn cũ, đó là anh T và chị Y. Hai anh chị cách tôi 4 tuổi, nhưng giữa tôi và họ là những người bạn bè thân thiết, thậm chí nhiều khi tôi nghĩ rằng có thể giữ mãi mối quan hệ này đến suốt cuộc đời. Anh chị là người đã gắn kết tôi với Vietnam Booking, dạy tôi nhiều thứ trong cuộc sống. Để ngày hôm nay mới có một Quyên mạnh mẽ như thế này. Cũng đã từng có những cuộc cãi vả kinh khủng xảy ra, có sự im lặng chen ngang cả một khoảng thời gian và tôi ngỡ rằng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng may mắn sao cuộc đời lại cứ dịu dàng với chúng tôi, tình yêu thương, sự quan tâm, lắng lo vẫn cứ mãi đong đầy. Anh Tuấn chưa tìm được công việc mới và vẫn đang tiếp tục gầy dựng dự án cá nhân của mình cùng với một anh bạn. Chị Yến đậu phỏng vấn ở công ty Bất Động Sản có uy tín. Lương chị gần 20 củ, tính ra... nghỉ việc là sáng suốt hén. Chắc hai chị em sau cái duyên trong lĩnh vực khách sạn là bất động sản, tôi cũng được gắn kết với VietHome. Đây là một công ty Bất Động Sản chuyên đầu tư dự án căn hộ - nhà phố.

Ở ngoài kia mệt mỏi thật đấy, đôi khi tôi chẳng biết mình đang mệt mỏi vì điều gì. Những lúc thế này chỉ mong có một bờ vai cho mình tựa đầu vào, mong được người nói tôi nghe: Không sao, anh đây rồi. Lúc ấy tôi thề tôi sẽ để lòng mình bình an nhất có thể. Tôi thích ngắm nhìn Saigon từ trên cao, thích chạy xe dọc theo những chiếc cầu nhìn ngắm dòng sông, thích được ngồi sau xe người rồi an tâm rúc tay vào túi áo và bắt đầu thủ thỉ bao chuyện với người... Nhiều khi tôi muốn quen một anh chàng lớn tuổi hơn, để họ có nhiều thời gian bên cạnh mình hơn, gần mình hơn. Nhưng lại rất sợ bắt đầu một mối quan hệ mới, sợ tìm hiểu một con người mới,... 

***
Saigon 28.03.2020
/goccuaquyen
Quyên.


1 Comentarios