Cha và con gái


Ngồi sau xe của một anh chàng ít nói, chẳng biết vì sao cả hai lại nói về câu chuyện của cha. Chỉ là một lần nhắc thoáng qua nhưng lại cứ quẩn quanh trong trí óc vài dòng câu hỏi: Cha giờ này ở dưới quê đang làm gì nhỉ? Má và các em chắc đang quây quần bên bữa cơm tối gia đình. 

Gia đình em vẫn bình thường chứ? - Tôi nhớ mình đã bối rối, rồi bảo: Gia đình em vẫn bình thường. Với tôi, chỉ cần các thành viên trong gia đình còn yêu thương nhau, cha và má dẫu có trải qua những biến cố thế nào nhưng vẫn sẵn sàng lấy cớ hy sinh để yêu thương. Gia đình là khi nhắc về tôi cảm thấy ấm áp, sưởi ấm tâm hồn tôi mỗi khi vấp ngã trên đường đời rồi trở về. Như vậy đã là đủ!

Tôi còn nhớ ngày trước còn đi học, cuối tuần nào cũng về nhà, ngóng đợi những món má nấu gói đem lên ký túc xá ăn dần. Chiều chủ nhật nào tôi cũng ngồi sau lưng theo bánh chiếc xe lăn đều chở tôi ra quốc lộ đón xe buýt 11 lên thành phố. Rồi thời gian dần qua, đúng thật tôi đã trở thành một cô thiếu nữ tuổi 23, ở độ tuổi người ta nghĩ rằng sẽ ấp ủ bao hoài bảo, thanh xuân, thậm chí là rong chơi. Nhưng cũng sẽ có những người như tôi, luôn đặt ra cho mình câu hỏi về ước mơ đời thực. 

Tối hôm qua, khi nhận được thông báo hôm nay sẽ về trễ. Anh tôi bảo: Trời ơi tao khổ quá mà, người ta có em gái mưa, có em gái nuôi, còn tao có em gái "nu". Ổng trách tôi sao lại hững hờ trước đại dịch Covid-19 thế. Có ai đời bị chửi mà lại cười sản khoái như tôi. Ông bảo, chắc ngày xưa má đẻ mày, má hay nghe truyện cười hề hước mà sao mày cười hoài vậy. 

Mấy hôm trước cha gọi lên, mãi lay hoay trong bếp mà không biết có cuộc gọi nhỡ. Đó là cuộc gọi của cha. Giọng lo lắng về những tin tức trên mạng, cha hỏi tôi công ty có cho nghỉ không, rồi đi đứng như thế nào, hai anh em ăn uống ra sao, nhớ khẩu trang, nhớ giữ sức khỏe. 


Cha

Con đã chuyển qua một công ty mới, con không còn làm ở Vietnam Booking nữa. Nhưng con lại chưa thể kể với cha ngay được, vì con sợ cha sẽ lo lắng. Con hôm nay không là một đứa trẻ như ngày này những năm trước, bước đến đâu con cũng sẽ mang theo niềm tự tin về những gì mình có. Và sẽ mang theo tấm lòng nhân hậu đến mọi nơi, con xin đem lòng bao dung và tình thương để đối xử với tất cả mọi người, dẫu người đó là người con ghét nhất. 

Tất cả sẽ được trui rèn để con trở nên bình an hơn với chính mình. Con không thể cứ mãi sống theo những dòng cảm xúc vụn vặt, con phải thoát ra những tầm thường vốn có và bắt đầu cho những điều phi thường hơn. Con của ba năm nay 23 tuổi, ở nơi thành thị xa xôi con chúc cho gia đình mình mãi bình an. Mong cho cha má nhiều sức khỏe và cùng chúng con đón những chân trời mới bình yên hơn bây giờ...

Có nhiều người chưa hiểu gì về câu chuyện cuộc đời con nhưng đã vội "Quyên sướng nhỉ, ở với anh, chẳng lo gì". Hãy tin tụi con nhé, chỉ cần con trưởng thành hơn, khi đã thực sự sẵn sàng con sẽ bắt đầu cho chặng hành trình mới ấy. 
.
.
.

Saigon xa xôi, 27.03.2020
/goccuaquyen
Quyên.

0 Comentarios