PHÁO HOA TRƯỚC CỬA NHÀ MÌNH

Vũng Tàu là quê hương của tôi, nhưng chắc hẳn tôi đã không nhớ nó nhiều khi ở Saigon. Vậy mà ngày hôm nay, ngồi ngay trên mảnh đất này tôi thấy nhớ nhung da diết và mong cầu tìm được chút gì đó để dành tặng cho ngày này năm sau. Thế là tôi quyết định dành chút thời gian ghi lại vài dòng khoảnh khắc.

Nhà tôi nằm phía trong một con hẻm nhỏ, ngồi từ nhà khách bụi bám lên bàn ghế mù mịt. Xe cộ chạy qua nhỏ có, lớn có cứ thế tấp bụi đường vào nhà. Má bán một quán tạp hóa nhỏ nên chẳng khi nào đóng cửa, hẳn ngày nào má tôi cũng lau dọn thế nên mọi thứ mới sáng bóng không dấu vết của bụi mờ ghé thăm qua đây.

Trước hiên nhà tôi, có ai đó đã đặt một vài chậu xương rồng. Tôi đoán là ba tôi, ông ấy đã truyền cho tôi nhiều nguồn cảm hứng từ niềm yêu cây cỏ. Ba tôi thích trồng cây, nuôi chó và đọc sách. Ông ấy từng là người đàn ông mà tôi yêu thương nhất. Cho đến khi T - bạn trai của tôi xuất hiện.

Bên hiên có một hàng rào nhỏ, ở đó có một vài dây leo đã vươn mình chiếm lấy sức sống vun trào. Tôi thấy những hình ảnh thân thương và căng tràn niềm vui khi ánh nắng phủ qua nơi đây một màu vàng ươm. Má nói, bây không sợ đen hay sao mà cứ long nhong ngoài nắng suốt thế kia. Má tôi bảo mày lên thành phố đi làm đi học có giang nắng mà da đen chèm nhẽm. Tôi tặc lưỡi, con nào có sợ nắng đâu.

Đúng rồi, tôi yêu ánh nắng nhất, tiếp đến là tôi yêu những cơn mưa, rồi yêu cả những tủn mủn thường nhật. Ngày hôm qua, khi một mình chạy xe máy qua chỗ ba tôi, tôi thấy ngôi nhà nhỏ đã tắt điện tối thui. Gõ cửa lộc cộc lộc cộc, ba vang giọng:

- Ai đó.
- Con Quyên nè ba.

Hôm qua là sinh nhật bé út, tụi tôi cắt bánh kem làm mấy phần rồi đem cho ba ăn cùng. Ông ấy hẳn không thích mấy thức quà bánh ngọt như thế, nhưng mà vẫn đem vì đó là niềm vui trao nhau. Tôi nghĩ về gia đình của tôi, đến nay đã có quá nhiều những biến cố, những đổi thay. Nhưng chí ít, đâu đó những yêu thương vẫn cứ đan kẽ khiến cho bức tranh màu u tối vẫn hiện lên một màu hồng tươi tắn.

Lật lài vài câu chuyện cũ, tôi nghĩ về một năm đã qua.

Cám ơn vì tất cả những điều đã qua. 

12h00 giây phút bước qua thềm năm mới, tôi may mắn nhận được món quà từ ô cửa của nhà mình. Đó là những màn trình diễn pháo hoa khiêu vũ một cách thật tình cờ trước mắt mình. Là pháo hoa ngay trước cửa nhà mình, tưng bừng, rộn rã hiện lên sau ánh đèn đường vàng. 

Kể về chuyện xem pháo hoa, tôi thật tình chẳng hứng thú mấy chỗ đông người thế nên suốt hơn hai mươi mấy năm qua tôi đã không đi cùng ai để xem. Và có một lần, lần đầu tiên được đi xem, tôi đi cùng anh. Đó là dịp lễ 2/9 năm 2019, sau khi đi dạo một làng đại học ngắm nghía sự đổi thay của ngôi làng, tôi và anh quyết định đi xem pháo bông. Trong giây phút tiếng pháo bông reo lên đầu tiên, tôi nhớ miệng còn đang ngậm miếng bò cuộn trong tấm lá lốt thơm phức. Đấy, là tôi đấy, rất thích ăn, hay cười và đáng yêu. 

Tái bút, 
Bây giờ là 12h10 của năm mới rồi, tôi cũng đã vẽ ra những nét vẽ cơ bản trong chuyến hành trình sắp tới của mình và tin là bản thân sẽ nghiêm khắc thực hiện nó. Mắt mũi đã lèm bèm Quyên ơi đi ngủ thôi, thế nên tôi dừng bút tại đây và 
.
.
.
HAPPY NEW YEAR 2020 

Vungtau 25.01.2020 Mùng Một Tết Canh Tý
/goccuaquyen
Quyên.




0 Comentarios